Đã quá lâu rồi không viết, bản năng viết của nó đã đi đâu mất rồi. tại sao nhỉ?? Tại nó lười,nó trì hoãn. Có những cảm xúc đến rồi lại đi mà nó không biết nắm bắt, có những ý tưởng vẫn cứ mãi là ý tưởng vì nó nói mà chẳng bao giờ thực hiện cả.Nó ghét bản thân mình.Đêm nay nó có nhiều tâm trạng,nó suy nghĩ về công việc,về tương lai…. Và hơn hết là nó nhớ gia đình xuyên Việt
Nó nhớ về cái gia đình lớn ấy,nhớ nhiều lắm. Cứ mỗi lần nghe nhạc của LÝ ,đạp xe đạp quanh quanh với người mà nó gọi là người thương-ấy là lúc mà lúc tâm hồn nó bình yên nhất. Đi xuyên việt nó cũng đã phải từ bỏ nhiều thứ nhưng nó chưa bao giờ hối hận vì điều đó cả. Nó quen được 1 lũ điên giống mình, dám từ bỏ,dám đi,dám đến.Lưu bút ngày chia tay nó viết cho mọi người chỉ vỏn vẹn chỉ có mấy dòng” Chuyến hành trình của chúng ta chưa bao giờ kết thúc cả, tất cả mới chỉ là sự bắt đầu ,hãy cứ sống,cứ dại khờ,cứ khát khao” Nhiều người gọi chúng nó là lũ điên, rảnh việc… chúng nó chỉ cười và đạp.Uh thì chúng nó điên mà =)))) Hạnh phúc,thành công không phải là đích đến mà là những trải nghiệm của chúng ta trong hành trình ấy. Nhiều người hỏi nó đi thế có được cái gì không ? Được nhiều lắm chứ, đen nhất đoàn này,sút cân nhiều nhất đoàn này.. toàn cái nhất luôn =)) Đi xuyên việt về nó lớn hơn, nó thấu hiểu hơn phần nào câu nói “ đi để trở về”.ở mỗi miền đất nó đặt chân tới nó lại học thêm được những điều mới mẻ, nó thấy sao nước mình đẹp thế, con người nước mình sao tốt thế, nó tin vào lòng tốt nhiều hơn.Những kỉ niệm xin nước xin cơm dọc đường ,hay những khi cả nhóm bị xe máy của dân “chặn” để tặng nước uống, những gói bánh gạo của 1 anh quán tạp hóa khi thấy mấy đứa đen thui lui đạp xe đạp nghỉ giữa chặng bên đường, là những câu hỏi thăm những nụ cười hồn hậu của những con người mà chúng nó gặp trong suốt cuộc hành trình.Trao yêu thương để nhận lại yêu thương.Nó hiểu rằng trong gian khó con người ta lai càng gắn bó và yêu thương nhau nhiều hơn,nó nhớ những lúc chia nhau từng mẩu bánh,mẩu lương khô những lúc bụng đói mà đường còn xa,là lúc chia nhau từng chút nước uống giữa cái tiết trời như đổ lửa của mùa hè.Hành trình kết thúc nhiều người đã tự hỏi thế quái nào mà mình lại làm được nhỉ,giờ cho đi lại không biết còn đi được không=)) Ngày trở về chúng nó bị nhìn như người ngoài hành tinh,đen hơn,gầy hơn và bựa hơn=)) bóc thanh long như bóc chuối rồi ăn chung mà chẳng cần dao bổ,nhà có giường mà cứ thích năn ra đất nằm- những lúc ấy lũ điên ấy lại nhớ về nhau nhiều lắm.Nhớ về những tháng ngày vô tư hát nghêu ngao trên đường mà chẳng ngại ngùng, nhớ những tối về muộn,nhớ đội “văn nghệ xung kích” hát đủ các thể loại nhạc từ thiếu nhi đến nhạc chế mà con bé Thư mặt xệ với Trân Trân là nòng cốt.Mệt thở không ra hơi mà hát hò vẫn cứ là xung.Nhớ ngày nó sốt dưới chân đèo omega đòi đi ngủ mà Tuấn Khanh đoàn HCM kiên quyết đi đun nước để nhúng khăn bắt nó trườm,nhờ thế mà sáng sau nó đỡ và có sức leo đèo .Những con người xa lạ từ khắp mọi miền tổ quốc nay đã như anh em trong một gia đình yêu thường chăm sóc nhau mà chẳng hề tính toán.

Nó nhớ đội 7 thân yêu của nó nhiều lắm.Nhớ bà già Lan kĩ tính cẩn thận nhưng luôn quan tâm đến cả nhà đến bữa là hay mang thau đi lấy đồ,người thì nhỏ con mà đạp xe toàn đầu đoàn.Nhớ thằng cu Hành biết việc anh chẳng phải nhắc nhưng lúc nào cũng nhanh nhẹn tới chỗ nghỉ là tìm chỗ mắc dây phơi cho cả nhà rồi xuất phát lại tự dọn đồ.Nhớ cu Duy hay làm mặt xấu cười nhăn nhở lại còn hay đi chơi nữa chứ. Nhớ Trang đen :v hay tranh rửa bát với dọn đồ.Nhớ em Tuất Dương cô gái Huế với nụ cười rất duyên dáng và giọng đậm Huế mà cứ mỗi lần nói chuyện là cả đám lại bắt bẻ bắt nói chậm lại để còn tran sờ lết.Nhớ em Kiều hậu cần chân dài kiêm tay trong của nhóm trong bếp hay “cơ cấu” đồ ăn cho nhóm :v Nhớ con bé Hiền “nắng hạ” con bé Quảng Nôm hay bắt bẻ anh

Ngày xưa nó điên lắm,đi xuyên Việt nó mới thấy độ điên của nó tăng nhiều đến cỡ nào.trước đây đứng trước đám đông thì run bắn mà giờ dám hát hò trong các chương trình văn nghệ của đoàn,dám dạy nhảy dân vũ cho chương trình thực tế…Đi xuyên việt nó được sống là chính mình! Nó có rất nhiều con đèo trong cuộc sống , nó muốn vượt qua mà nó lại lười leo đến thế.Ai cũng muốn đứng trên những đỉnh cao thành công nhưng ít người trong số đó dám chấp nhận rủi ro,dám chấp nhận khó khăn thử thách để leo lên con dốc ấy.Bạn không cần phải đi quá nhanh nhưng khi đã tìm thấy mục tiêu của mình rồi thì hãy cứ bước đi, từng bước một ,đạp đi chậm thôi nhưng hãy hiểu rằng “đi là đến,đạp là tới” chỉ cần bạn bước đi, không bỏ cuộc.Nó hiểu điều đó và cũng đang cố gắng thực hiện. Tình yêu sẽ luôn luôn còn mãi,tình bạn sẽ luôn luôn còn hoài… chỉ cần trong tim chúng ta có nhau thì khoảng cách sẽ không còn xa, Bắc-Trung-Nam chung một mái nhà,đại gia đình xuyên Việt.
2h25p sáng ngày 1/9/2015