• Đó là khoảng thời gian vẫy vùng Nam-Bắc hơn 30 ngày, hành trình hơn 100km trong 1 ngày, đi dọc đất nước vượt qua gần 3000km chinh phục đất mũi Cà Mau. Đó cũng là những đêm không ngủ vì muỗi đốt, những trưa nắng phơi mình trên quốc lộ không một giọt nước, những bữa cơm sống với bát nước canh... Thật không kể hết những khó khăn trên hành trình xuyên Việt. Nhưng vượt qua tất cả chúng tôi đã chinh phục đất mũi Cà Mau bằng ý chí quyết tâm, tình đồng chí đồng đội, tình yêu thương...và cũng không thể kể tới sự giúp đỡ của người dân địa phương nơi chúng tôi đi qua, những nhà sư với tấm lòng yêu thương bao là che trở, bao bọc cho chúng tôi suốt hành trình. 

 

  • Đó là những trải nghiệm của tuổi trẻ mà tôi sẽ khắc ghi mãi mãi. Khi đoàn đặt chân lên đất mũi tôi cảm thấy thật sung sướng cuối cùng chúng tôi cũng đã làm được muốn ôm mấy đứa trong đoàn rồi hét lên...Nhưng tôi chạy ra mảnh đất xa nhất đứng lặng yên một mình chỉ nghe tiếng sóng vỗ, ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa xa... Tôi đã làm được rồi! Đó là điều tôi ấp ủ bấy lâu, đặt chân đến cực Nam của Tổ Quốc. Tôi đứng đó và bắt đầu hồi tưởng về toàn bộ hành trình của mình...

 

  • Tôi biết đến Đạp xe xuyên Việt qua một người bạn, mà chỉ nghe tên thôi tôi biết một ngày nào đó tôi sẽ tham gia, khó khăn chỉ là thu xếp ổn về thời gian và kinh phí. Trước ngày xuất phát 2 ngày tôi bị bong gân  trong một trận bóng, chân sưng ko lết nổi, tuy vậy tôi vẫn lê đi mua đồ sinh hoạt cho cả nhóm dù chân đau. Đoàn chúng tôi xuất phát hơn 100 người chia làm 10 nhóm, tôi ở nhóm 8 cùng 4 bạn miền Bắc và 6 bạn miền Nam, gồm 5 nam-5 nữ rất cân bằng và tôi tự hào là nhóm có đầy đủ thành viên duy nhất khi chân tới đất mũi. Nhớ buổi họp đoàn và khai mạc tôi và mấy đứa miền Bắc không khỏi há mồm trước tài ca hát, sự tự tin và rất biết cách thể hiện cá tính của mình. Trên hành trình tôi cũng quen được rất nhiều bạn miền Trung- miền Nam và học hỏi được từ họ rất nhiều.

 

  •  Cảm ơn " Đạp xe xuyên Việt" đã mang đến những con người tuyệt vời đến vậy. Trên dọc hành trình chinh phục đất mũi chúng tôi được tận mắt quan sát những danh lam thắng cảnh, đi tích lịch sử, cảm nhận về tình cảm con người khắp đất nước qua đó tôi mở mang hiểu biết và trưởng thành hơn qua chuyến đi: " Đất nước Việt Nam rất đẹp, cực kì đẹp nhiều lúc bạn không tin vào mắt mình nữa ... ẩm thực đa dạng rất ngon và rẻ... trái cây rất ngon ..đi qua mỗi địa phương chúng tôi tranh thủ ăn hết tất cả những gì đặc sản ở đó ( có thể do ăn nhiều nên suốt hành trình tôi chỉ giảm được nửa kg trong khi có đứa giảm 8kg :(...Con người tuy hơi nghèo nhưng sống rất tình cảm..chúng tôi đi đến đâu cũng được đón tiếp chu đáo :D." Đặc biệt bạn nào đi xuyên Việt sẽ cảm nhận đồ ăn chay cũng rất ngon nữa :)))). Có lẽ nhờ chuyến đi như vậy chúng tôi hiểu thêm về đất nước và con người Việt Nam. Trước kia tôi chỉ biết qua internet, sách báo hay qua lời kể...giờ thì tôi cũng đã được đặt chân qua đó. Thực sự rất may mắn cho tôi khi sinh ra ở đất nước đẹp như vậy. Đứng trên đèo Hải Vân nhìn xuống mà cữ ngỡ như mình ở thiên đường...biển xanh cát trắng...Hay lúc nằm trên đỉnh Langbiang ngắm nhìn thành phố Đà Lạt trong ngày quang mây...Sự cổ kính của kinh thành Huế...Đi thuyên dạo quanh sông Hương...Đi dạo tối quanh phố cổ Hội An ngăm đèn lồng cũng rất tuyệt..Chắc kể không thể hết được, tôi cũng cảm thấy rất may mắn khi cảm nhận được rất nhiều qua hành trình xuyên Việt. Vượt qua nhưng khó khăn luôn là những thành quả rất ngọt ngào :D...

 

  • Chuyến đi này tôi gọi  đó là chuyến đi của cuộc đời vì nó không chỉ mang ý nghĩa về du lịch khám phá đất nước mà cùng với nó là những khó khăn thử thách, những tình huống nguy hiểm bất ngờ hay văn hóa vùng miền, một vài lỗi từ BTC... Nhưng tôi luôn cho đó là những yếu tố ngoại cảnh. " Nếu ta không thay đổi được hướng gió, hãy điều chỉnh cánh buồm". Cùng nhau vượt qua thử thách, thích nghi với mọi điều kiện, luôn nghĩ về mục tiêu chung, sẵn sàng hành động đó là những gì tôi học được ở xuyên Việt. Và cũng chẳng thể nào quên được cái sinh nhật của mình được tổ chức vào hôm lửa trại tại Bình Định. Chuyến đi kéo dài hơn một tháng hàng ngày vận động cường độ cao, có ngày đi 200km,dù mưa hay nắng vẫn di chuyển nhưng tôi không ốm, chỉ hơi đau bụng tại Nha Trang do không quen ăn đồ biển, thực sự tôi rất trân trọng khi có sức khỏe dẻo dai như vậy và tự hứa phải rèn luyện nhiều hơn để cơ thể luôn khỏe mạnh...

 

  • Trên hành trình từ Huế đi Đà Nẵng chúng tôi phải qua đèo Hải Vân, thật hùng vĩ cảnh thiên nhiên như vẽ ra một bức tranh trước mắt. Phía trên là đỉnh núi cao, một bên là vực con đường uốn quanh đèo, xa xa là đường cong uốn lượn bờ biển. Tôi vẫn nhơ cảm giác nghỉ chân trên đèo từng cơn gió mát thổi qua thật là sảng khoái. Lên tới đỉnh thì mây mờ bao phủ, gió thổi mát lạnh, hơi tiếc vì lên đây cảnh vật bị mây mờ bao phủ. Sau khi chụp hình lâu lâu chúng tôi đổ đèo xuống Đà Nẵng, cảm giác đổ đèo Hải Vân thực sự đó là một cảm giác mạnh, đèo xuống khoảng 10km, thả đèo mà ù 2 bên tai cảnh vật bên này cũng tuyệt vời. Thực sự đó là một ngày đáng nhớ nhất trong hành trình xuyên Việt...

 

  • Lên Đà Lạt chúng tôi phải vượt qua đèo Long Lanh cũng là một con đèo dài nhất trong hành trình xuyên Việt dài 30km. Nhưng cảnh vật thì rất tuyệt, thời tiết cũng ở đây cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Tới Đà Lạt như những chặng đường khác chúng tôi dừng chân tại một ngôi chùa trong thành phố, hôm sau tôi cùng khoảng 20 bạn nữa thuê xe máy đi chơi khắp thành phố. Điều ấn tượng đầu tiên là thời tiết 4 mùa trong một ngày. Sau đó không khí trong lành và vẻ đẹp của thành phố. Tôi vẫn nhớ một câu chuyện vui lúc đó nhóm sau khi đi chơi cũng đã hết tiền nhưng còn chưa vào thung lũng tình yêu... Nhóm tôi toàn những người chưa đi Đà Lạt lần nào chỉ nghe giời thiệu nên rất tò mò vừa muốn vào nhưng lại không có tiền( 40k/vé). Tôi đánh liều vào xin gặp ban quản lý ở đó với suy nghĩ nếu không cho tôi trèo tường vào :)). Rất may mắn là tôi sau khi trình bày xyz..rất nhiều thứ cô quản lý ở đó sau một cuộc điện thoại đã cho chúng tôi vào thăm quan miễn phí :v :v. Thật quá thích luôn :D :D :D
  • Ghé thăm Sài Gòn đây cũng là lần đầu tôi đặt chân tới còn nhiều bỡ ngỡ và cũng không có dịp đi chơi nhiều, tôi ghé thăm nhà thờ Đức Bà, Dinh Độc Lập, Bến Cảng Nhà Rồng... Nhưng điều tôi ấn tượng nhất là sự nhiệt tình của con người nơi đây, hình ảnh một bà lão khoảng gần 70 tuổi dang tay chỉ đường, giọng nói, ngôn ngữ cơ thể nhìn toát lên vẻ nhiệt tình và vô cùng hiếu khách...

 

  • Hôm đi qua Tiền Giang tôi có ghé qua nhà chú, tôi cũng nghe nói nhiều về người dân ở đây nhậu ghê lắm nhưng hôm đó mới có dịp được thấy tận mắt :3. Dù không biết uống nhưng do học trường GTVT nên cũng có nhiều dịp giao lưu và tôi tự tin là vừa uống vừa giữ tôi trụ được, có lẽ sự tự tin nhanh chóng bị dập tắt :)). Vì thường thường tôi cũng là dũng sĩ diệt mồi nhưng ở đây mồi không nhiều như tôi tưởng thay vào đó thời gian nhậu cũng rất dài ngồi từ 3h-8h tối cũng chỉ có nồi cháo gà và mấy con mực :3. Tôi và ông em họ uống đến chai thứ 26 bia Sài Gòn thì tôi gục tại trận :3. Một bài học đáng nhớ cho độ tự tin về bia rượu :)))

 

  • Trên hành trình ấy tôi cũng được chứng kiến tinh thần đoàn kết, tình đồng chí đồng đội được phát huy lúc khó khăn. Tôi vẫn nhớ về chuyến tách đoàn đi Phan Thiết không may có bạn bị tai nạn. Tuy lúc đó xử lý có phần hơi rối nhưng nhìn vào ánh mắt, sự quan tâm lo lắng của các bạn thì tôi tin lúc đó chúng ta không phải là một nhóm nữa mà là một gia đình. Rồi hành trình di chuyển 200km từ Phan Thiết đi Sài Gòn xuyên màn đêm thực sự những lúc như vậy mới cảm nhận hết được tình đồng chí, đồng đội. 

 

  • Trước hành trình diễn ra tôi luôn tự nhủ đó là những ngày ý nghĩa nhất nên nhất định không để lãng phí khoảng khắc nào, thay vì mang smartphone tôi mang theo một cuốn sổ nhỏ để ghi lại những cảm xúc, những câu chuyện, những sự việc ý nghĩa mỗi ngày. Như bao bạn khác tôi cũng rất sợ cái cảm giác chia tay sau khi hành trình kết thúc. Sau khi chinh phục đất mũi tôi bận thực tập nên về trước trong khi đoàn đạp xe ngược lại Sài Gòn, ngồi trong oto nhìn cả đoàn di chuyển một cảm giác rất buồn nhất là khi cầm trên tay lá thư đứa viết cho mình nhìn thấy nó ngay ngoài cửa sổ mà gọi không được. Lúc chia tay cảm xúc còn nhiều hơn ngày xuất phát, lúc đi còn chưa quen nhau giờ sau hơn một tháng cùng nhau chinh phục hành trình lại phải tạm biệt. Dù biết đó là quy luật tan rồi hợp- hợp rồi tan, chia tay hẹn ngày gặp lại mà vẫn thấy nao nao trong lòng, do về sớm tôi thu xếp xin cảm nhận mọi người ghi lên lá cờ xuyên Việt và cũng chỉ kịp ôm lấy vài đứa thân trong đoàn hẹn ngày tái ngộ. Tôi bắt xe lên Sài Gòn, hôm sau đáp máy bay về Hanoi kết thúc hành trình. 

 

  • Giờ đây ngồi trước laptop và viết hồi tưởng lại chặng đường đã qua, cảm xúc lại ùa về. Những  giọng nói, tiếng cười đùa của những người bạn, người anh em, hình ảnh non sông lại hiện lên trước mắt tôi. Ngày chia ly tôi cũng chưa kịp viết lưu bút cho nhiều bạn, cũng không kịp tham dự buổi chia tay đoàn nhưng hình ảnh các bạn luôn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi mong các bạn luôn giữ tinh thần đạp lên khó khăn thử thách như những gì mà chúng ta đã chinh phục đất mũi dù khó khăn nào cũng không đánh gục được bạn. Tôi yêu tất cả các bạn XVer-2015!  Hẹn gặp lại các bạn một ngày không xa!

                                                                                                                                                              

 

  •                                                                                                                                                            Thân mến!
  •                                                                                                                                                       Hanoi, 10/8/2015                                                                                                                                                                                           Nguyễn Trung Kiên(N8)