Huế, ngày 22 tháng 1 năm 2016.


Một đêm không ngủ được, những hình ảnh của Đạp xe xuyên Việt-Hành trình kết nối yêu thương lại ùa về trong tâm trí tôi. Tôi vẫn nhớ cảm giác bỡ ngỡ lần đầu ra thủ đô Hà Nội; cái nắng gay gắt của miền Bắc; những con đèo, con dốc của miền Trung; những cơn mưa bất chợt của miền Nam; những con muỗi của miền Tây.

Trong hành trình đó chúng tôi đã trải qua nhiều khó khăn. Đó là thuyết phục gia đình đồng ý tham gia; đó là những lúc thiếu ăn, thiếu uống, thiếu ngủ; những lúc hỏng xe; những lúc cảm, say nắng, bị thương vì té xe; những lúc lạc đường; những lúc di chuyển trong đêm tối, trong nắng to, trong mưa dầm. 



Nhưng trong hoàn cảnh đó tôi cảm nhận được tình người. Đó là những ngôi chùa, trường học, ủy ban nhân dân, nhà văn hóa cho chúng tôi ở nhờ; là những nhà sư, ni cô nấu thức ăn chay cho chúng tôi, động viên khích lệ chúng tôi lên đường. Đó là những nhà dân sẵn sàng cho những con người lạ mặt vào nhà tắm giặt, rồi còn cho thức ăn, nước uống. Đó là những người đi đường hỏi thăm ,cho chúng tôi trái cây; đó là tiếng hò reo của những đứa trẻ dọc đường; đó là những cánh tay của những thành viên nam đẩy các bạn nữ yếu lên phía trước; đó là những lúc chia nhau từng trái chôm chôm, quả táo, mảnh mì tôm, lương khô, chia nhau từng ngụm nước,....Đó là sự lo lắng, quan tâm mỗi khi trong đội có ai đó bị thương, bị ốm. Đó là những tiếng “cố lên, cố lên” khi đôi chân đã mệt nhoài. Tôi vẫn nhớ cái ngày ở đèo(quên tên rồi) tối đó rất lạnh, không có chăn, để đỡ lạnh bốn năm người nằm sát nhau lấy áo khoác đắp lên; Cũng có lúc tôi muốn quay về, tôi vẫn nhớ ngày vô Huế mẹ thấy tôi gầy và đen nhiều nên xót: “Thôi đừng đi nữa con” nhưng mẹ ạ nếu con không đi bây giờ thì sau này khó mà đi được, mẹ biết mà từ nhỏ sức khỏe con không được tốt con đi để rèn luyện sức khỏe; suốt một thời gian dài con chỉ quanh quẩn ở Huế con muốn đi ra để xem thế giới ngoài kia như thế nào, con đi để xem khả năng thích nghi của con ra sao. 

Trong hành trình chúng tôi đã tham quan được khá nhiều nơi theo kiểu “Cưỡi ngựa xem hoa”, thưởng thức những đặc sản của các vùng miền. Đi để thấy đất nước mình thật đẹp, ẩm thực đa dạng và phong phú; đi để biết mình vẫn may mắn vì vẫn còn nhiều nơi thiếu thốn điều kiện sinh hoạt, thiếu điện, thiếu nước. Qua chuyến đi chúng tôi cũng biết thêm một phần nào về tính cách của mỗi vùng miền, một số từ ngữ địa phương. Chúng tôi đã quyên góp sách vở tặng cho các em học sinh ở Bình Định; thắp hương lăng đại tướng ở Quảng Bình; tham gia tuần hành ngày hội du lịch ở Huế; thắp hương tượng đài mẹ Thứ ở Quảng Nam; tổ chức những trò chơi, lửa trại, confession ở Huế; conffession tình yêu ở Quảng Nam; tổ chức sinh nhật ở Bình Định; thi hoa hậu nam giả nữ ở Sài Gòn; thể hiện tài năng giữa các đội ở Sóc Trăng; nhận sách của tập đoàn cà phê Trung Nguyên tặng ở TP Hồ Chí Minh.

Trong hành trình đó cũng có những điều chưa được tốt đó là thỉnh thoảng cũng có những mâu thuẫn, có một số thành viên bị đau dạ dày do ăn uống thất thường, thỉnh thoảng bị hắc đồ, có một thành viên bị gãy tay và một số thành viên vì những lí do khác nhau đã không thể đi cùng chúng tôi đến cuối hành trình. Đi dọc đường cũng có những người nói “Khùng”, “Điên”,”Rãnh việc”, “Chúng nó đi hành xác”,” Đạp từ Hà Nội đến Cà Mau có nổi không đấy?”,”Cố lên các cháu”,”Các con giỏi thế”,...Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến đích-cực Nam của tổ quốc bằng tình yêu thương, sự đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau; bằng những tiếng cười rộn rã suốt ngày, những tình huống hài hước. Những ngày cuối cùng khi về miền Tây chúng tôi tranh thủ viết lưu bút, kí tên vào sổ, vào cờ; các bạn miền Nam thì thức đan những vòng tay tặng miền Bắc và miền Trung. Tôi vẫn nhớ ngày chia tay ở Sài Gòn chúng tôi đã khóc khóc rất nhiều, buồn nhất có lẽ đoàn miền Nam vì 3 giờ chiều phải tiễn đoàn miền Trung, 3 giờ sáng hôm sau các bạn tiếp tục tiễn đoàn miền Bắc. 
Hơn một tháng với nhiều cảm xúc, nhiều kỷ niệm. 


“ Giờ chia tay đã đến bạn ơi
Mới đây thôi ta còn với nhau
Giờ chia tay đã đến bạn ơi 
Mới hôm qua ta cùng với nhau
Tay trong tay vai sát vai ta chung đường 
Này bạn thân ơi 
Giờ này chia tay và xin nhớ 
Trong tim ta luôn khắc ghi 
Bao kỷ niệm dù thời gian trôi
Dù nhiều ngăn cách 
Và xin nhớ nhau từ đây
Bước trên đường bạn hiền ơi xin nhớ 
Nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau 
Ta luôn nhớ mãi mãi không hề phai 
Không bao giờ quên hình bóng nhau
Vẫy tay chào bạn hiền ơi xin chúc 
Môi muốn nói Mấp máy không thành câu 
Thôi xin chúc mãi mãi luôn thành công 
Luôn yêu đời trên đường sắp đi
Luôn bình an.”
(Bài hát: Tạm biệt
Nhạc sĩ: Hoàng Huấn
Ca sĩ: Quang Vinh)