( Nguyên văn bức thư gửi BTC)

Kính gởi Ban Tổ Chức đạp xe xuyên Việt

- Tôi tên: Lý Thị Quí

- Sinh năm: 1970

- Quê quán: Xã Nhơn Ái, Huyện Phong Điền, Thành phố Cần Thơ

- Nơi thường trú: khu vực 5, phường Châu Văn Liêm, Quận Ô Môn thành phố Cần Thơ.

- Đơn vị công tác: Trường Mầm non Hướng Dương Phường Châu Văn Liêm, Quận Ô Môn, TP.Cần

Thơ. Công việc chuyên môn: Giáo viên giảng dạy lớp mầm non.

Tôi là người mẹ góa hơn 18 năm nay và có 1 đứa con trai duy nhất là NGUYỄN QUỐC TRỌNG, sinh năm 1993. Con tôi đã tham gia chương trình đạp xe xuyên Việt - 2015 “Hành trình kết nối yêu thương” vào tháng 7/2015 khi con tôi đang học năm cuối Đại Học Cần Thơ và chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp ra trường.

Là người mẹ đơn thân, tôi không được hài lòng về nguyện vọng của con là mong muốn được tham gia chương trình đạp xe xuyên Việt. Nhưng tôi không thể can ngăn ước muốn lớn nhất của con mình. Chịu thua! tôi đành phải chấp nhận và chuẩn bị các vật dụng cá nhân cho con tham gia hành trình dài  đầy vất vả, gian nan. Tôi chỉ sợ con không đủ sức khỏe để đạp xe qua những cung đường dài đầy mưa, nắng, gió trãi dài từ Hà Nội về đất mũi Cà Mau.

 

Những ngày đầu con  tôi đạp xe là những ngày tôi luôn sống trong nước mắt, lòng luôn lo âu, hồi hộp và mong chờ điện thoại mỗi ngày con gọi về báo bình an và con đang dừng chân ở nơi đâu.

Thế rồi 35 ngày của hành trình cũng kết thúc. Con trai lại về bên tôi với bao nổi mừng vui khôn tả: Da đen sạm thế điều nhận muốn không ra, người thì lại có da có thịt hơn lúc trước, ăn cũng nhiều hơn và không kén chọn món. Điều đáng mừng nhất là lối giao tiếp đã mạnh mẽ hơn xưa nhiều, tự tin và quyết đoán hơn. Tôi rất mừng vì con tôi đã trưởng thành nhiều hơn khi xa vòng tay bao bọc, nâng niu của mẹ. Con tôi học được cách sống mới của tuổi trẻ đầy năng động và chụi đựng gian khó. Tôi tin những giá trị trãi nghiệm quý báo của hành trình đạp xe xuyên Việt gian khổ nhưng rất vui, nhiều kỷ niệm và tràn đầy cảm xúc sẽ rất hữu ích cho công việc làm của con tôi sau này.

Lúc đầu biết con đăng ký tham gia chương trình đạp xe xuyên Việt, tôi cũng như những bạn bè của tôi và người thân ít ai đồng ý. Chỉ có một chị con của cô và thầy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp và vài người bạn thân ủng hộ mà thôi. Nhưng với ước mơ cháy bỏng con tôi đã quyết tâm thực hiện cho bằng được. Giờ thì tôi cũng như mọi người đều hãnh diện vì con tôi đã đủ mạnh mẽ làm được việc “đạp xe xuyên Việt” mà không phải ai cũng có đủ tự tin để thực hiện nó.

Tôi rất cảm ơn chương trình đã tạo điều kiện để con tôi thỏa mãn ươc mơ lớn nhất của đời mình, được trãi nghiệm khám phá về sự dẻo dai, sức chịu đựng  bản thân dưới sự khắc nghiệt của thời tiết, cũng như được khám phá những cung đường, các phong tục văn hóa vùng miền, danh lam thắng cảnh và vẽ đẹp của đất nước suốt chiều dài từ Bắc vào Nam.

Xin chân thành cảm ơn!

Chúc chương trình đạp xe xuyên Việt – 2016 thành công tốt đẹp.