Thèm thấy mình của 3 năm về trước, của cái thời Xuyên Việt 35 ngày thần thánh
Đầu xù như điên
Da đen như mọi
Cười dã man rợ
Điên có cấp độ
Ngông nghênh bướng lì

Thích cảm giác sáng banh mắt ra nghe kêu "Lên xe" rồi thì đạp điên cuồng mà chả cần phải lo lắng gì ngoài kia, thế giới ấy ra sao cũng mặc, không lo âu không muộn phiền

Thèm cảm giác đi qua những núi những đồi những sông những suối rồi phá lên cười chọc phá đồng bọn, la hét kêu rú đồng bọn.

Thèm được ca hát ngông nghênh hành hạ đồng bọn rồi phi thẳng từ cuối đoàn lên đầu đoàn rồi cười tê dại,

Thèm tất cả những gì ngông nghênh nhất, điên cuồng nhất của tuổi trẻ của thời gian ấy.

Thèm cả lúc nước mắt rơi nơi xa lạ, có tía ngồi cạnh mà nói cứ khóc đi rồi vài hôm sau cả bọn bd phải tiễn đi về, ngày lên có 2 cháu nội vượt 80km chỉ để ôm chiến mã cho nội nó.

Thèm cả đêm đầy sao trên xe lặn lội 1 mình về bd mà nhớ những người thương mình, tự lau nước mắt mà hiểu cuộc đời có lịch trình cho riêng mình, thứ phải mang thì đành chấp nhận mang.có những người yêu thương mình là 1 may mắn khôn cùng, có lẽ vậy mà cứ trưởng thành dần cùng với những yêu thương không hoài nghi

Và còn thèm cả những tin nhắn ngày gần về của những người yêu thương mình.

Tháng năm ấy có đau thật, có mệt nhoài thật ... Nhưng vẫn là những năm tháng mình nhớ nhất, chả cần quay lại đâu chỉ thèm quay đầu lại ngắm một thời 20 dữ dội đầy nhung nhớ là đủ

Hôm nay cũng thế, tháng ngày sau cũng sẽ có lúc quay đầu ngắm hôm nay lại cười nói mình kiên cường thật, mình mạnh mẽ thật và học cách yêu trọn vẹn khoảnh khắc hôm nay.

Quá khứ là thứ chỉ để ngắm nhìn. tương lai là nơi để ghim mục tiêu mà lao tới, chỉ hiện tại mới là nơi trui rèn và sống hết mình. Tuổi 23 à, mày đẹp lắm biết không.tao yêu và hứa sẽ không để mày hoang phí vì tao yêu mày lắm

Cám ơn Chúa tháng ngày này con có bên đời những yêu thuong thật tâm, nhỏ bé thôi nhưng ghi lòng tạc dạ.

Chỉ biết mình phải hạnh phúc và kiên cường để trả ơn những ân nghĩa đời này may mắn có được.

Tuổi trẻ là thứ gì đấy cứ day dứt cứ âu lo cứ chênh vênh bất tận nhưng cứ thèm ở lại trong nó hoài. Vì suy cho cùng, hiện tại có ra sao cũng chả sao đâu.vì luôn có những bài toán dành riêng cho mình rồi, chỉ cần biết đường chỉ tay quyết định số mệnh mỗi người, nhưng đường chỉ tay nằm trong tay mình mà. do mình chọn thôi.

TRỞ VỀ !!!

Uh trở về thật rồi! Chính thức về lại ngôi nhà yêu dấu! thân thương ấy sau 2 lần ghé về chỉ để thăm và lại đi tiếp! Và khi đặt chân qua cánh cổng nhà lúc 23h ngày 4/8 tôi cũng biết một sự thật rằng. Uh! tất cả đã hết! đã chấm dứt! Kết thúc thật rồi! Hành trình Đạp xe xuyên việt - Hành trình kết nối yêu thương

Đã từ có lúc cười vào cái slogan "Hành trình kết nối yêu thương" rằng ghi vậy chỉ để dễ dàng xin vào Chùa tá túc, nhưng giờ lại nghĩ khác uh, nó kết nối yêu thương thật, không fai kết nối mình với những ng ở nơi mình qua mà nó kết nối mình với đồng đội anh em, để giờ ngồi đây, khi không còn cơ hội gặp, ăn uống, phè phỡn tôi mới biết họ với tôi đã là một gia đình. uh gia đình 35 ngày!!!

3 Năm nung nấu quyết tâm đi xuyên việt, 3 tháng cày bừa để lo kinh phí và 35 ngày lao lực vì nó, tôi nhận ra mình được nhiều hơn mất và 

* khi sáng nay thức dậy, nhìn đồng hồ đã 10h45 tôi biết mình chính thức rời khỏi Xuyên Việt, là rời khỏi những sáng fai dậy từ 4h 5h hoặc có khi 3h30 đã fai chùi ke để đi uýnh răng chuẩn bị xuất fat tới điểm tiếp theo

* khi sáng nay thức dậy, thấy thằng cháu Nội nt " Lên xe!" tôi biết mình chính thức rời khỏi xuyên việt, là rời khỏi những câu lùa người dậy như lùa vịt " Dậy đi mấy bạn ơi!" "5' nữa tập trung lên xe" "Xếp xe ra ngoài chuẩn bị lên xe" ... và trong đầu luôn nhớ câu hát của đội 4 " Đội 4 hỡi mãi mãi chúng ta ... Lên xe!" Sao tự dưng thấy thương quá đỗi!

* khi sáng nay thức dậy (ah nhầm thực ra là trưa r) vào facebook sau hơn 35 ngày meo mốc không đụng tới, ngỡ ngàng nhận ra 42 lời mời kết bạn, chỉ dám bấm chấp nhận hết mà chưa kịp coi đó là ai, vì tôi sợ chỉ cần nhấp nhầm sang phải 1 tí tôi đã từ chối 1 ng anh em Xuyên Việt. 

* khi sáng nay thức dậy, mở mắt ra chỉ là 4 bức tưởng nhỏ bé, tôi biết mình chính thức rời khỏi những đêm ngủ chung với cả trăm người trong đại sảnh chùa, uỷ ban, trướng học, là chính thức rời khỏi những ngày "bú zóp" anh em, hấp diêm đồng đội; chính thức rời xa những ngày đội nắng gió bão bùng đạp xe từ sáng tới tận tối khuya, rời xa những bữa ăn lúc ngon lúc dở, lúc mặn khi lạt của hậu cần, là rời xa những tiếng hát tiếng nói, tiếng cười và rời xa cả cái Đài truyền hình Bình Dương máu lửa, rời xa những bữa cơm không ngớt tiếng cười, rời xa cái cảnh 1 hàng rồng rắn đợi nhau tắm táp, thả khoai, để rồi khi được an toạ uy nghiêm trong toelet lại nghe đập cửa đùng ầm hihi, là rời xa những thèm khát cháy lòng một mẩu bánh mì, một ly nước mía và một miếng lương khô lúc đạp xe.. những thứ đó như một thứ xa xỉ phẩm mà cả đoàn thèm khác, là rời xa những ngày tắm chung, giặt đồ chung, phơi quần áo chung, rời xa những ngày đạp vượt đoàn từ cuối đoàn lên dẫn top, rời xa những ngày bị tách đoàn phải zí theo mấy cây số gần chết, rời xa những kỉ niệm vui có, buồn có, ngu ngốc có, dại khờ có và cả những kỉ niệm đau thương để fai ăn thương tật cũng có nốt. Và tôi biết còn nhiều nhiều lắm những thứ mà chỉ cần thấy một chiếc xe đạp nhỏ lăn trên đường thì lòng mình lại sẽ lại, mỉm cười như một người từng trải già dặn đứng lặng để kí ức lùa về và thấy nhói nơi ngực trái vì nhớ.. uh nhớ thật nhiều!

Tôi vẫn cứ ngỡ xuyên việt chỉ là giấc mơ, bởi nó quá nhanh, nhanh đến mức giờ đây tôi cứ nghĩ mình chỉ vừa bước qua nó thật nhẹ nhàng, cứ ngỡ hôm kia ở hà nội, hôm qua ở cà mau và hôm nay ở nhà! Có lẽ hôm nay không fai là lúc cảm xúc trào dâng mạnh mẽ, nó sẽ đến vào một ngày nào đó để tôi có thể trào nước mắt vì nhớ, nhưng hôm nay tôi vẫn vào đây ghi vài dòng về nó. Về chuyến hành trình tuổi 20 của riêng mình, về đồng đội và về gia đình ấy! Bởi tôi biết dù thật sự lòng chưa nặng nền những xúc cảm nhưng 35 ngày qua đã là 35 ngày quí báu đến vô giá mà tuổi 20 của mình may mắn có được.

Tôi cám ơn bạn! 
Cám ơn những anh em đồng đội cho tôi những kỉ niệm để tôi tin trên đời này con nhiều lắm những tình thương vô giá, những tình cảm vô biền và nỗi nhớ vô bờ

Cám ơn gia đình, người thương, bạn bè luôn nt hỏi thăm và gọi điện dõi theo tôi cả chặng đường để tôi biết rằng trên hành trình ấy không đơn giản là tôi đi một mình mà còn là cả biển trời yêu thương của những ng hậu phương tôi yêu quí

Cám ơn những tin nhắn hỏi thăm, nhưng câu nói yêu thương ngày tôi trở về để tôi nhận ra tôi luôn có nơi để trở về và để được yêu thương. 

Vâng, tôi biết mình may mắn! may mắn nhất trên đời! Cám ơn hành trình này! đã cho tôi một tuổi 20 đầy nắng gió và đầy ... yêu thương. Để ngày hôm nay khi trở về.. Tôi biết mình đã đen như Mỹ Đen, nhan sắc rơi xuống cực âm cùa toán học, giọng nói rơi vào âm trầm của âm nhạc học và sức khoẻ trở thành cái xa xỉ .. và dù fai đánh đổi nhiều hơn thế tôi vẫn tin mình đã làm đúng.. điều điên cuồng nhất của tuổi trẻ. Dám và Đi!