Định không đánh máy, định không viết về XV nữa,mấy trang cfs trên giấy ngày chia tay viết rồi cất vào ví, 50 bức thư tay, những dòng lưu bút viết vội, những tờ lưu bút sến sẩm nhưng thỉnh thoảng vẫn nghĩ về mấy cái note về XV trên fb từ ngày trước khi đi XV còn dang dở. Và bởi ta viết vì nhiều lí do, ta viết cho ta, ta viết cho ai đó, ta viết cho kỉ niệm. Vẫn nghĩ về nó ắt là chưa thể dừng. Những vòng quay bánh xe dọc đường Láng từ từ chậm rãi, đầu óc ta lại miên man, có chút gì đó lạ lạ trong người và ta quyết định tối nay sẽ viết thêm một cái Note về XV.
 
 
Gì nhỉ? Những ngày tiền XV thức khuya dậy sớm đón tiếp đoàn miền Nam, miền Trung. Đó là những ngày bận rộn mịt mù, chơi nhưng chả ra chơi chút nào. Đó là những ngày có lúc nói cười toe toét với bạn mới, có lúc đôi chân mỏi rũ, đôi mắt rũ rượi, cái bụng đói meo, có lúc cần những lời động viên, có những lúc ngẹn ngào, mắt nhòe đi. Đủ những cung bậc cảm xúc cho những ngày tháng ấy. Mà nay đi qua những con phố ngày ta đi cùng các ngươi, ta vẫn thấy ai đó thấp thoáng, ta vẫn thấy còn sót lại chút gì đó. Có lẽ là dấu chân những đứa con miền trong.
30/6/2015 chặng Hà Nội – Hà Nam - chặng đầu tiên, nắng nóng gay gắt, bao nhiêu đứa say nắng, tấp quán, thủng xe, hỏng hóc, tai nạn …14h hơn kém Top dẫn đoàn mới về đến điểm nghỉ, An – Ga Moi Lon sửa xe hộ, lạc đường tận 17h mới về đến, ta thấp thỏm cả chiều. Những vòng quay bánh xe đầu tiên từ đường Hoàng Diệu, vài dòng ngấn lệ, dẫn đoàn – ta đạp vượt lên trước để không ai biết ta đang như thế nào, ta nghĩ về tất cả… Ngày ta đi, ta bấn loạn… Ngày đầu tiên, ta hiểu: Với ta, ta không muốn ta chỉ là đội trưởng đội 1.
Những dòng tin nhắn, những cuộc gọi động viên của những người anh, người chị, những đứa bạn … Bố, mẹ gọi hàng ngày…Ta càng rõ ta có hậu phương vững chắc. Ngày càng “ổn” hơn.
Ninh Bình – Thanh Hóa - Nghệ An –Hà Tĩnh - nắng nóng vẫn gay gắt, đôi chặng dài- lỗi tiền trạm, say nắng, hỏng xe, vô kỉ luật thì không chặng nào thiếu. Những miếng lương khô chia 7 chia 8, những chai nước chuyền tay, những cái động viên: cố lên! cố lên! , tiếng la hét của Hoài Trưởng đoàn và các đội trưởng: Hàng 1! Hàng 1! …. Tắm chung, rửa chung, ăn chung, ngủ chung, mất đồ, hack đồ, … làm quen dần. Bao nhiêu chuyện về Xv kể sao cho hết. Chặng Thanh Hóa - Nghệ An dậy từ 3h sáng, 22h30 mới về đến UBND xã Hưng Lợi- Hưng Nguyên - Nghệ An. Mỗi điểm nghỉ, người đi chơi, thăm thú; người ở nhà lo hậu cần; người ở nhà lo vài việc. Sau mấy tỉnh suôt ngày phải ở nhà thì Nghệ An ta cũng có thể đi chơi cùng đội, cùng đoàn nhưng rồi đến nơi lượn được 1 lát thì ngồi 1 chỗ. Ốm, cảm cúm…Đêm Nghệ An trưởng đoàn và các đội trưởng họp tới hơn 1h sáng…Vẫn nhớ cuộc họp căng thẳng đêm ấy. Đầy rẫy những vấn đề: ăn uống, tách đoàn, tấp quán,chuyện kéo đẩy, chuyện Nam Bắc,… Chị Tiến - Trưởng Ban Hậu Cần rời đoàn. Sáng sớm ôm chị mắt cay cay.Có đứa đã định vào hậu cần… Vẫn nhớ lời anh Thắng nhắc nhở ta đêm ấy. Giây phút ngẹn ngào, cuống cuồng ra cầu Bến Thủy tiễn anh Tí rời đoàn… Chặng trưa Hà Tĩnh, có đứa đạp vượt lên 1 mình, vừa đạp vừa đeo tai nghe vừa khóc như mưa. Cái đau đớn của nhiệt huyết, của sự chân thành của sự hi sinh để rồi nhận lại lỗi lầm, trách mình trách người. Cái đau nhớ nhất hành trình.
Quảng Bình - Quảng Trị - Huế. Đến Huế hết chặng tiền trạm – nhẹ gánh. Lửa trại nhạt nhạt. Lòng vấn vương rời Huế. Giây phút nghẹn ngào lúc Trọng Phú và 1 bác đứng vẫy tay chào đoàn rời Huế. Đèo Hải Vân - Tuyệt vời về tất cả!!! Cảnh sắc, tình đồng đội....Đà Nẵng là nơi ta nghe rõ về chuyện Nam Bắc. Ta đứng giữa ranh giới Nam - Bắc. Trong ta mâu thuẫn cái nhìn về một số thành viên. Nơi ta điện thoại nói chuyện cả tiếng với chị… Nơi ta rõ: Với đội? với đoàn? Ta phải làm gì nhưng làm được đâu dễ…
Quảng Nam, Quảng Ng ãi. Nơi hầu hết team miền Nam tách đoàn chơi nhà. Nơi đoàn bắt đầu có nh ững giây phút vắng vẻ, trống trải, nơi ta th ấy quý cảnh đội nào cũng đầy đ ủ mâm cơm in ít thức ăn, bữa ngon bữa giở, cả đội quây quần. Nơi ta thấy nhớ cái đoàn đông đủ trăm đứa. Hội An về đêm đẹp tuyệt và Hội An có vẻ hụt hẫng...
Bình Định - nơi lần thứ 2 gặp anh Dương - Kẻ Cô Độc - ông anh lần đầu gặp đã thấy khó ưa, lần hai gặp vẫn không thể yêu thươg nổi và dần dần thì nể cái cách làm việc quái gở mà hay ho; nơi lần đầu tiên gặp thằng Bi Mập - Lợn 2k - Dương Gia Vương - cái thằng mà trước XV có thời điểm ta bị say nắng hay quý quá cũng không rõ nữa, lúc tiếp xúc vì sự nhiệt tình quá đỗi, vì sự quan tâm hết mực với XV vì cái tâm huyết đáng kính mà ta đã tự xưng Anh - Em. Bình Định - với ta chặng được ăn cơm ngon nhất từ lúc đi XV. Anh Dương mổ hẳn con heo cơ mà. Tắm tập thể bể bơi, lần hậu cần nhớ nhất, đêm lửa trại logo nhớ nhất, thức đến 2h sáng tâm sự với Tú Tú, anh Vương, sáng sớm đạp xe vật vờ.. Nơi gặp chị Linh, anh San... Gặp một lần như đã quen lâu... mắt cay xè khi ôm anh chi rời đi ...
Phú Yên, Khánh Hòa, gió, mưa.. Đường lên dốc xuống dốc như vòng quay bánh xe. Ổ gàm ổ chó...Tuy Hòa 23h30 mứi về đến điểm nghỉ vì lạc đường. Bữa cơm trưa Ninh Hòa vào lúc 3h chiều mưa như trút. Nhớ đêm tắm nhờ cùng Thùy tại 1 nhà dân: “Hai đứa tắm tiết kiệm ha, nước ở đây phải mua đấy “. Nha Trang, Bảng ốm, Nhi rời đoàn... “Gáo nước lạnh tạt vào mặt đứa đội trưởng”. Đêm lạnh chân đèo Long Lanh. Đèo Long Lanh - 33km - dắt bộ từ gần 7h kém, người 10 h lên tới đỉnh, đứa 11h, đứa 12h, đứa 13h,.... đứa muộn nhất 17h. Và ta 15h30 mới lê lết về đích, chân đau ê ẩm chả biết căng cơ hay bị gì nữa. Đội 6 vừa đi vừa đợi đội trưởng đội 1 ...
Đà Lạt - lạnh! Nơi gặp Lan Anh, anh Cường XV2014, nơp xe máy vi vu khắp nơi... Lâm Đồng những nhà sàn lúc qua huyện cứ thích liêc mắt ngắm ngía. Đà Lạt mộng mơ, tiết trời lành lạnh, những con đường đầy hoa,... Chỉ có thể là yêu!
Đồng Nai - Đổ đèo Bảo Lộc ....mít tố nữ , chôm chôm, sầu riêng. Nhà Anh Đan Tuấn đội quân XV càn quét. Hầu hết XVer miền Bắc tách đi Phan Thiết. Một lần nữa....
Những vòng quay bánh xe về Sài Gòn vừa háo hức, vừa vui vui, vừa nao nao, thiếu thiếu cơ số đứa cùng về... Sài Gòn - nhiều điều chưa muốn kể.... Giờ vẫn thích đôi dép mua vội ở Sài Gòn, vẫn siêng đi nó, vẫn thỉnh thoảng mua cafe dạo 10k, chả hiểu sao cứ thấy cafe dạo là ngửi thấy mùi Sài Gòn đâu đây...
Những chặng miền Tây, đều đều, xe chạy tăm tắp, vài ba cái câu lớn như: cầu Cần Thơ, cầu Mỹ Thuận, sau đèo Long Lanh, mấy cầu đấy chỉ là ‘ muỗi’. Những đêm vo ve tiếng muỗi, những cơn mưa, những con người chân chât, những chiếc bánh xèo to bự, nước dừa uống cả buồng,... Mũi Cà mau thẳng tiến!! Nhiều điều chưa muốn viết.. Mấy chặng miền Tây, đau chân, đau bụng, vật vờ, “được đẩy” “ chịu đẩy’, tình đồng đội xuyên da thịt ngấm tim gan...
Ngày chia tay- những cái ôm chặt không muốn buông, những tiếng nấc ngẹn ngào....

 

 

Vậy Xuyên Việt cho ta những gì? Sau những khó khăn, gian nan, thử thách ta trưởng thành, bản lĩnh hơn. Sau Xuyên Việt ta có làn da bánh thì ít, mật thì nhiều. Sau Xuyên Việt đa số nam giới tong teo, đa số Nữ béo xệ ra như ta...Sau Xuyên Việt ta biết nước Việt ta đẹp vô cùng... Sau Xuyên Việt ta có những trải nghiệm, kinh nghiệm theo ta suốt cuộc đời. Ta có những tình yêu, tình bạn Nam Bắc sâu sắc.... Những ngày đầu sau khi kết thúc XV ai ai cũng khổ sở để quay lại cuộc sống thường trước kia, có lúc chợt nước mắt lăn dài trên má. Về rồi, ta nhớ những giấc ngủ muỗi vo ve, bữa cơm bữa ngon bữa dở, tiếng gọi “cố lên” , tiếng la hét “ hàng 1”, tiếng cười nói rộn rã, mất đồ, hack đồ, những miếng bánh chia nhỏ, những chậu cafe, thau nước dừa, xô nước chanh, nhớ tiếng Bác Thuyên lái xe hậu cần, ....Nhiều điều không kể hết.
ĐXXV 2015 - Đắng Cay Ngọt Bùi đủ cả - chưa bao giờ hối hận. Tự hào Ta - XV2015!