Xuyên Việt là những ngày đầu tiên háo hức đến muốn nổ tung khi nghe đến 2 từ Xuyên Việt.
Đó là những ngày cuối năm 2014, thi xong học kì và rảnh rỗi đến vô bờ bến ngồi lướt facebook xẹt xẹt thì định mệnh tôi gặp “Xuyên Việt”. Vì sự tò mò trong con người tôi quá lớn, tôi đã không ngần ngại tìm hiểu về nó. Một chặp tra google, một chặp lên fanpage, một chặp đọc review, một chặp đọc những dòng tâm sự của những người đã từng đi…. Có những lúc dây thần kinh căng lên phấn khích khi nghe họ kể về Xuyên Việt, những chuyến đi, những cuộc hành trình mổi mệt thân xác nhưng niềm vui, tinh thần đồng đội không hề thiếu. Bản tính khao khát chinh phục, khao khát thể hiện, khao khát được đi, được hòa mình vào cộng đồng Xuyên Việt, được chính mình tạo thành dòng chảy đó, nó rạo rực lan khắp người. Mỗi lần đọc bài nào review quá hay, hay những hình ảnh chinh phục đèo là người tôi rân rân lên cái cảm giác sung sướng khó tả. Cứ ngồi vừa lướt vừa đọc rồi vỗ đùi, nhảy phóc lên hét ầm trong phòng “Hura, hura! Tìm thấy đây rồi!”. Thứ có thể mang đến cho tôi cảm xúc mới. Chưa đi Xuyên Việt, nhưng ngay lúc đó Gió ở đỉnh Hải Vân đã thổi ngay trên đầu, lửa trại bập bùng đã phừng cháy trong lồng ngực. Quả tim và khối óc mụ mị trong hai chữ Xuyên Việt. “Tôi chắc chắn đi Xuyên Việt, bằng mọi giá, mọi cách, bất chấp luôn” _ Tự hô hào bản thân trong cái phòng trọ bé tí teo hòa trong cái cảm xúc mụ mị lý trí bị cảm xúc, sự thích thú, điên loạn lấn át hoàn toàn. Cái gì cũng có hai mặt của nó, có nhiều tổ chức đi Xuyên Việt, giống như đi chợ vậy có dăm bảy hàng cá bạn chọn mua hàng nào ? Mỗi tổ chức có một định hướng khác nhau, cái tốt hơn chưa chắc phù hợp với bạn !!!Review tốt thì cũng có review xấu, như đã nói lúc đó đầu óc tôi hoàn toàn mụ mị, một con sâu nè, hai con sâu nè, những cái tiêu cực ấy có làm tôi khựng vài nhịp, quả tim vẫn đập phập phồng nhưng mặt đã đơ ra trông thấy. À mà thật ra thì ngày hôm ấy, bắt gặp “Xuyên Việt” giống y chang như uống một liều thuốc lắc vậy, đã thế tôi còn uống quá liều bằng cách lên tìm hiểu sâu về nó nữa. Cái thứ thuốc lắc “Xuyên Việt” này, nó làm tôi phê, cả tâm hồn như bốc cháy, và vì thế dù khựng vài nhịp tôi vẫn rực cháy niềm tin với Xuyên Việt “Còn trẻ còn khỏe, cứ đi đại đi, chắc chắn một điều là còn sống để trở về”. Thứ thuốc lắc này thật sự rất kinh khủng, nó làm tôi trong 1 ngày có động lực tìm hiệu sạch sẽ từng tổ chức, chọn ra 1 tổ chức phù hợp cho mình, lên kinh phí cho mình, set up mục tiêu tài chính, và lên cả kế hoạch để bố mẹ dù có không muốn cho mình đi thì cũng bị mình ép phải cho đi .
 
 
Xuyên Việt là cuộc hành trình mà vài tiếng đầu tiên, bản thân tôi đã muốn từ bỏ và gục ngã !!! Ngày 27/6/2015 làng Yên Nội, (Hà Tây cũ nay là Hà Nội).
“Mày bị điên à ! Đi thế có mà chết, chết nắng, chết cháy đấy con à ! Ốm tỏng teo đen sì sì thế mà liều đi xe đạp khắp Việt Nam.” – Cô Năm chửi.
“Cháu nó còn trẻ, còn khỏe, đi đi cho biết chứ !!! Cô buồn cười thật !!!” – Cô Lụa bênh.
Im lặng _ Biểu cảm duy nhất của bố. Cơ bản là bố không có sự lựa chọn nào khác mà :’) Ngày 28/6/2015 một làng nhỏ cách TP.Ninh Bình 20km ( quê ngoại)
“Ô, con này liều, mày ở nhà đi, đừng có đi nữa, tao nói thật !!!” _ Bác Hải.
“Nghe nói em đi Xuyên Việt à, thú vị đấy !!! Ngày xưa vợ anh cũng đạp xe từ ….bla bla….”_Anh Dương yêu vợ nên nói về vợ hơi nhiều.
Im lặng, không cảm xúc _ Biểu cảm của bố.
Mình chỉ cười đáp lại “Trời ơi, đi Xuyên Việt thôi mà, cháu không chết được đâu mọi người yên tâm” Thật sự tôi đã đi được đến đây rồi, không có gì để luyến tiếc, và cũng không có lý do gì để dừng lại cả. Ngày kia ra quân rồi, cảm xúc những người thân mang lại có làm tôi hơi ngập ngừng, nhưng ai sẽ đồng hành với tôi trong chặng đường XV sắp tới, không phải họ. Mà là bạn của tôi, cả một cộng đồng XV, họ sẽ là lá chắn bảo vệ tôi. Lo gì, cứ đi đi còn lâu mới chết được !
Thật ra những chuyện trên chẳng liên quan đến việc muốn từ bỏ đâu. Chỉ kể ra cho có dòng thời gian thôi :v.
Ngày 30/6/2015, Hà Nội ra quân Xuyên Việt, chụp ảnh checkin các kiểu, da mặt sáng láng không hạt mụn. Trong lòng thổn thức nôn nao trên từng thớ thịt, ai ai cũng hân hoan, ai cũng rạo rực. Hành trình thực sự sẽ bắt đầu tại đây, một lúc nữa thôi những vòng xe sẽ lăn bánh từ mảnh đất thăng long văn hiến tiến thẳng về đất mũi thân yêu. Tôi hồi hộp đến mức hơi căng thẳng “Liệu mình có nổi không ???”, đến cười chụp hình còn hơi gượng. Hành trình ngày đầu tiên 60km, đích tới là Phủ Lý, Hà Nam. 60km chắc là bình thường không ???
Xuất phát !!!
Ôi đã đi rồi sao, hình như mình vẫn chưa sẵn sàng thì phải ! Cứ đi đi, 60km thôi à, chắc chắn sẽ không chết được !
Mới đi được 3km, lạc đoàn, 100 con người thành từng nhóm nhỏ. Người Hà Nội thì không sao, chứ mình có biết đường đâu ??? Cứ mỗi cái đèn đỏ là bớt đi vài người, tụt lại phía sau, hay đi quá nhanh về phía trước. Đường Hà Nội đông đến kinh hoàng (phần vì nó nhỏ bẳng cái lỗ mũi nữa), xe đạp leo lên lề để đi mà ở Hà Nội nhiều đoạn cái lề bé tý, sấp xổm đá gạch vỡ -_- phát ngán lên được. Vậy mà cố gắng cũng đi ra được nội thành Hà Nội. À, tôi có nhớ một đoạn, bạn ở đoàn Hà Nội, bạn ý lùn tịt à, đạp cái xe còn to hơn người, chân chưa với tới pedan cơ. Băng bang vượt mặt tôi bỏ lại 2 chữ “Cố lên!!!”. Khiếp khỏe thế, đạp như bay :’( to con mà đạp như rùa !!! Mà phải nói Hà Nội mở rộng rồi ấy, cái phần ngoại thành Hà Nội người ta hay gọi là Hà Nội 2 nó dài miên man bất tận, một bên là nhà dân, một bên là ruộng rúa. Nắng thì thôi rồi, muốn chín thịt. Đã thế còn gió, cái xe tôi thì rõ nhẹ, buộc thêm cái cờ to bành ki đằng sau, kiểu như hai thế lực đang đối đầu nhau. Gió khi mạnh khi yếu, chả được mấy lúc lặng, làm đứa thể lực không tốt lắm như tôi đuối. Việc tách đoàn do đèn giao thông trong nội thành, chia chúng tôi thành những nhóm cực nhỏ. Tôi tham gia một nhóm 5 hay 7 người gì đó, toàn người miền nam. Gió mạnh, đạp mệt, nắng to, uống nhiều nước, đổ mô hôi nhiều. Đây chính là hành xác, đích thị là hành xác rồi, mệt đến chết mất. Càng lúc tôi càng tụt xa cái nhóm đang đi chung ấy, tại gió, nó cứ thổi mãi, sức yếu dần. Bất chợt có tiếng xe máy kè kè, “Xuyên Việt hả ? Con gái cũng đi Xuyên Việt à” _ Không đáp lời, cười mệt mỏi, ơn trời biết mình là con gái, hờ hờ . Có một chút động lực “Con gái sao lại không đi XV đuộc chứ, đi tuốt xác, chả gì không làm được! I am strong girl, I am strong girl, I am strong girl”. Lại một tiếng xe máy, 2 người ôm bình nước 20l, người con gái “Mệt không ?”- nhẹ nhàng, người con trai – “Đạp nhanh lên, đạp mạnh lên, cách đoàn phía trên cả mấy cây rồi biết không ?”_ hét thẳng vô cái bản mặt mình. Tôi cố gắng đạp nhanh lúc đó, đơn giản là vì nhục, là vì cái thằng kia đã xấu lại dám chửi vô cái mặt mình, vì hai cái đứa ứ nó thử từ Nam ra bắc rồi đạp như mình đi !!! Tuôi hờn rồi, tui đang cố đạp nhanh đây nè. Vẫn nắng, vẫn gió, uống nhiều nước người lặc lè mệt nhọc, tất cả trên người đều ướt mồ hôi. Chắc giờ cởi ra vắt nước, cũng được một chậu….Thường tín, Hà Nội, …….Thường tín, Hà Nội…..Quái đi mãi mà không tới, kêu 30km là nghỉ mà ….. Thường tín, Hà Nội….. Ghét Hà Nội, Hà Nội quá dài, quá nắng quá gió ít nhất là lúc này mọi thứ đang ngược đãi mình…..Đạp, đạp, đạp…..Khát nước……Khát nước….Khát nước…..Hết nước rồi, huhu !!!....Thường tín, Hà Nội !!!......Mồ hôi đầm đìa, dắt bộ một chút chắc khỏe hơn ! Xuống dắt, dắt, một bạn cùng đoàn xẹt qua “Đừng dắt,mệt hơn đấy! Đạp đi!”. Ukm, đạp đây, đạp ngay đây. Gió từ cánh đồng lúa, mang mùi hanh của cái nắng giòn ta trưa hè, mang cả mùi thoang thoảng của thuốc trừ sâu. Đạp, đạp….. Cố lên, cố lên. Minh Thư này đầu đội trời chân đạp đất, thân nữ nhi nhưng không nề hà chuyện nam nhân, một chút cỏn con khó khăn sợ gì !!! …… Thường Tín, Hà Nội….Muốn chửi thề đó nhe, dài quá vậy ! Bố ơi, con muốn về nhà, bố ơi con muốn về nhà. Ngay lúc này tôi đã nghĩ đến một cuộc điện thoại về cho bố. Từ làng Yên Nội chạy ra đây maxi chắc 45 phút, lại được mát mẻ, phè phè. Gọi, không gọi, gọi, không gọi…Về thì nhục lắm, hôm nọ vừa dõng dạc tuyên bố “…không chết được đâu…” giờ chưa chết đã về, nhục nhục ! Tự động viên chính mình “Vì sao mày đăng kí đi hả con điên?” “Mục đích đến đây là gì nào ? Chưa đạt được cái gì mà đã về” “Đóng tiền rồi con à, về thì ai mà trả cho hả ???” “Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, còn bao nhiêu thứ thú vị phía trước!” “Sau này, lúc ra trường ấy, hẳn là khó khăn hơn rất nhiều cả về thể xác lần tinh thần.Hôm nay còn chưa vượt qua được sao mai này làm được gì”. Tôi cứ động viên mình như thế, tay nắm chạt cổ lái, phía trước không một bóng cờ Xuyên Việt, cách đoàn xa lắm rồi, cố lên. Phía sau, thực sự không dám nhìn, nhìn là sẽ mất vài giây, ngoảng đầu lại cũng mất một ít caklo cho việc đạp, và hơn nữa sợ quay lại thì đằng sau cũng hệt đằng trước, không một mống Xuyên Việt. “Muốn đi nhanh thì đi một mình” mà hình như mình đi một mình nhưng chậm nhất đoàn !! Mặc xác cố thôi, rồi cuối cùng tôi cũng theo kịp đoàn – nghĩ giữa chặng – 30km đầu tiên, là nỗi thống khổ đấu tranh của lý trí, tôi phải cố gắng phải cố gắng !
 
 
Xuyên Việt là một ngôi nhà nhỏ nhưng đông con,những đứa lầy lội nghịch bẩn nhưng rất thương nhau.
Đi Xuyên Việt, 40 ngày ở với từng đấy người, ăn cơm chung, ngủ chung, giặt đồ chung, tắm chung giống hệt như một gia đình vậy. Nơi mà bạn có thể sống hồn nhiên, không suy nghĩ, cười nói luyên thuyên đủ các chuyện. Từ cái chuyện thằng kia con trai mà mặc chip trắng, hay thả rông cho đến con kia lép xẹp, áo ngực lớp độn dày hẳn mấy cen. Rồi đến chuyện mệt quá dơ tay ra ôm nó, thì nó chê mình hôi nách :3 đành lòng tới đút đầu nó vô nách mình tới sặc mới thôi. Có cái hôm tôi ốm, chà nghĩ lại cũng không biết sao ốm nữa. Hôm ứ thấy mệt mệt, đến lúc ăn cơm thì ai đó gắp cho mình miếng thịt mỡ rõ to, đút miếng đó vô mồm rồi thì lao ra ngoài ói như một con điên luôn. Bị ốm thế là được ông anh mua cho lốc sữa, dù mới uống có 1 hộp thì mình khỏi rồi, ổng đòi sữa lại. Được nhường chăn và gối cho đắp, mặc dù chăn với gối hơi thối tý, nhưng thật sự ốm thì chả quan tâm lắm đâu. Cả đoàn ai cũng hỏi thăm xem mình chết chưa !!! Cái cảm giác đó còn hơn ở nhà nữa ( vì nhà mình giáo dục tự lập, nên bố mẹ không hỏi han như thế ) Cảm giác có ai đó quan tâm mình đã là rất hạnh phúc rồi, thế mà lúc đó một đống người túm tụm hỏi thăm, thật sự cảm giác đó không thể quên được. Max maxi của hạnh phúc luôn ấy chứ ! Còn cái chuyện ăn mặc ở Xuyên Việt nữa, nhà đông con nên nghèo lắm :3 cả trăm đứa cơ mà, lúc ấy trông đứa nào cũng bẩn bẩn xấu xấu đến thương, có lẽ lúc đó chúng tôi quan tâm đến cảm xúc dành cho nhau hơn là cái vẻ bề ngoài. Có anh kia quần rách đũng, bảo “Anh rách quần kìa!” – “Mặc vậy cho mát đó em”, có anh này mỗi ngày săn quần lên một nấc cho da đen theo bặc, tone này là tone 1, tone 2, tone 3 J. Còn các chị thời trang hơn ngày đông, choàng kín mít chả hiểu có thở nổi hay không ! Anh nọ thì chuyên sắn quần đến bẹn, da đỏ màu đồng luôn, sẹc sy hết sức. Xuyên Việt đôi khi bạn sẽ gặp kiểu người này đẩy người kia, có nhiều chặng nó khủng khiếp lắm. Như chặng Bình Định – Phú Yên, đi qua 10 cái đèo con, phát chết ! Nắng, gió, đèo, dốc, hư xe đuối sức, chỉ có tinh thần đồng đội là kiên gan sắc đá. Mệt đến cỡ nào, nhưng thấy đứa khác mệt hơn, đuối hơn, chạy lên nói nó “Cố lên, đẩy cho một đoạn nhé!!” Được lúc, người đẩy vì mệt tụt lại phía sau, lúc sau người được đẩy vốn đã mệt cũng tụt theo cùng thế là hai đứa nắm tay nhau để có động lực đi cùng nhau. Xuyên Việt hay thấy tụi nó nắm tay nhau lắm . Thứ tình cảm Xuyên việt, đó là thứ tình cảm chân thành trong sáng không vụ lợi, chúng ta đi cùng nhau, đạp xe tới chân trời góc bể, miễn có nhau dù cuộc sống bế tắc hay nở hoa đều sẽ vượt qua cả.