Họ tên: Nguyễn Đinh Như Ngọc
Tên Facebook: Ngọc Alpini
Link Facebook: https://www. facebook.com/ngoc.alpini
Bài cảm nhận:
Nhớ cách đây 2 năm, tức là vẫn còn đang là học sinh 12 đầy vô tư. Rồi một buổi chiều nọ, khi tới trường học thêm, bỗng nhiên nhìn thấy một đoàn người mặc áo màu xanh - tức áo thanh niên :D - đang ăn trưa, thấy cái chén ăn cơm của họ rất độc, toàn là mấy cái ô nhựa to chà bá, ăn xong họ rửa và xếp thành hàng chồng lên thiệt cao. Sau đó họ nghỉ ngơi, ca hát, vui đùa, nhìn mà mình cũng vui lây.Rồi còn cái cảnh từng đoàn người đạp xe qua nữa chứ, bọn mình đứa nào cũng thích thú lẫn hâm mộ. Mình thì ngơ ngơ, chả biết cái này cái gì, mãi lúc sau mới biết là chương trình xuyên Việt. Thú vị thật đấy, được đi xuyên Việt cơ đấy, ước mơ của mình nè, rồi còn đi tặng quà cho người khó khăn gần đây nữa chứ.
Và giờ đây, 20 tuổi, mình vẫn mường tượng và nhớ nhất hình ảnh của những cái ô nhựa to khủng bố xếp chồng lên nhau, và hình ảnh đoàn đoàn người mặc áo xanh đạp xe đi với lá cờ cắm sau đuôi xe, những hình ảnh ấy có lẽ chẳng bao giờ mình quên được. Những năm lớp 12 ấy, mình tự hứa rằng khi là sinh viên, chắc chắn sẽ đi một lần. Năm trước, thật tiếc là chương trình diễn ra khi mình đang trong kì thi cuối kì. Và năm nay mình đã đăng kí tham gia.
Nhiều người nghe nói đến việc đạp xe đạp từ Bắc vào Nam, họ cười ồ lên, tưởng như mình đang đùa hay có lẽ là bị điên chăng. Nhưng có hề gì, người ta làm được, mình cũng làm được, chả có gì phải sợ. Mình cứ nghĩ như thế và đang cực kì háo hức.
"Like a rolling stone" (Như một hòn đá lăn) - Trong cuốn "Tôi là một con lừa" - Nguyễn Phương Mai. Cô đã nói như vậy, cuộc đời con người hãy như một hòn đá, cứ lăn, cứ lăn, lăn đến những nơi xa lạ, những vùng đất mới mẻ để biết mình là ai trong cái xã hội bé nhỏ mà rộng lớn này.
Bạn có tuổi trẻ, sao bạn không làm gì đó cho xã hội này. Tuổi trẻ qua đi không giữ lại được, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và máu lửa. Hãy làm một cú để đánh dấu tuổi trẻ mình, minh chứng rằng bạn không lãng phí tuổi trẻ ấy.
Mình muốn đi, mình muốn cống hiến cái nhiệt huyết tuổi trẻ ấy cho mọi người, đem tình yêu thương đến những mảnh đời khó khăn. Đúng hơn là mong muốn được đi để trải nghiệm những khó khăn vất vả của mọi người, nếm được mùi vị của mồ hôi nước mắt trên những cung đường dài ngoằn nghèo không điểm kết. Mình muốn biết chính xác giới hạn của mình là ở đâu, mình có thể làm được những gì với cái tuổi 20 đáng nhớ và đầy năng lượng này.
Hãy là một cái cây đẹp trước khi thành một khu rừng vững chãi. Mỗi thanh niên hãy là một hạt giống đẹp trước khi xây dựng một đất nước phồn vinh và chỉ bằng những tình thương yêu nhỏ mà bạn bỏ ra mà thôi. Xách xe đạp lên và đi nào!
Bài "diễn văn" của mình cũng dài quá nhỉ.Cuối cùng mình xin cảm ơn Ban tổ chức cùng các đơn vị tài trợ đã tổ chức ra chương trình này để cùng nhau kết nối những tinh thần tình nguyện trên cả nước với nhau, cũng như tất cả các TNV đã tham gia chương trình ý nghĩa này. Chúng ta cùng cố gắng nhé!

