Họ tên: Lý Thị Phương
Nghề nghiệp: sinh viên
Số đt: 0962.074.824
Địa chỉ: Lớp kinh tế nông nghiệp k12, trường ĐH Tây Nguyên, TP Buôn Ma Thuột
Facebook: https://www.facebook.com/phuong.rona
Phương tham gia nhảy dân vũ, đồng diễn 2000 người khởi động năm thanh niên.
Giao lưu với trẻ e khuyết tật tại nhà văn hóa TP Buôn Ma Thuột.
Thắp nến tri ân những anh hùng liệt sĩ tại nghĩa trang liệt sĩ BMT
Phương tham gia phát quà cho trẻ e nghèo đón tết trung thu ở những vùng khó khăn.
Đã nhiều lần hiến máu.
Phương tham gia hành trình hành trình đỏ đạp xe kêu gọi mọi người hiến máu.
Và đây là sinh nhật hành trình đỏ tròn 1 tuổi được tổ chức tại BMT
Những tháng ngày khó quên của cuộc đời sinh viên.
Những tháng ngày khó quên của cuộc đời sinh viên.
Những tháng ngày khó quên của cuộc đời sinh viên.
BÀI CẢM NGHĨ VỀ HÀNH TRÌNH XUYÊN VIỆT KẾT NỐI YÊU THƯƠNG.
Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Tây Nguyên, tuy không phải là người dân bản sứ nhưng tuổi thơ tôi đã gắn liền với cái nắng cái gió của mảnh đất này. Lớn hơn tôi bắt đầu tham gia vào các phong trào tình nguyện ở địa phương, công việc tình nguyện khiến tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc, tôi thêm yêu đời và năng nổ hơn rất nhiều. Vì thế mà ngay từ những năm cấp 3 tôi đã mong muốn được đi thật nhiều nơi, để có thế giúp đỡ thật nhiều người, chia sẻ tình thương yêu đến những mảnh đời còn bất hạnh.
Nhưng tôi chưa đủ tự tin để làm điều đó một mình. Ông cha ta có câu “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Đúng là một mình thì khó có thể đi, khó mà thực hiện ước mơ ấy. Hôm nay cơ hội đã đến với tôi, sẽ có người cùng tôi thực hiện nó, tôi sẽ thực hiện ước mơ của mình mà không phải e ngại điều gì cả, tôi sẽ có bạn bè ở bên, đó là những người bạn của hành trình đạp xe xuyên việt kết nối yêu thương.
Tôi biết đến chương trình đạp xe xuyên việt kết nối yêu thương khi tham gia bữa tiệc chào đón sinh nhật Hành trình đỏ được tổ chức tại Tp Buôn Ma Thuột, tình cờ tôi đã gặp bạn “Lâm Phi Hoàn” một trong những TNV của hành trình đạp xe xuyên việt kết nối yêu thương năm 2013. Gặp Hoàn, nghe Hoàn kể về cuộc hành trình đầy gian nan, vất vả, có cả mồ hôi và những giọt nước mắt, những thử thách mà cậu đã trải qua, nhưng cậu không hề nản lòng mà còn rất hào hứng, cậu kể về những trải nghiệm đầy thú vị của mình, cậu khiến ngọn lửa tình nguyện trong tôi bùng cháy.
Sau hôm ấy, ngày nào tôi cũng nghĩ đến xuyên việt, tôi muốn đi xuyên việt, và nhất định tôi phải đi bằng được, tôi muốn được thủ sức. Tôi tự nhủ với lòng tại sao người ta đi được còn mình lại không. Tôi nói với bạn bè, người thân, họ hỏi tôi “đi từ bắc vào nam á? …đi xe đạp hả?...”tôi trả lời vẻ phấn khích “uk, mình sẽ đi và tìm mọi cách để đi bằng được, hi”. Họ nói tôi rảnh, người nói tôi điên “tại sao lại phải bỏ sức bỏ của để làm khổ mình” nhưng niềm đam mê trong tôi không còn gì có thể ngăn cản nữa. Tôi mặc kê.
Tôi nghĩ tại sao lại không đi khi mình đang còn trẻ, còn đầy nhiệt huyết như thế này. Tôi còn có thể cống hiến thì tại sao tôi lại không đi nhỉ. Hơn nữa, tôi còn muốn khám phá năng lực của bản thân, xem mình làm được gì và những gì chưa làm được. Đây là cơ hội tốt để tôi được trải nghiệm, học hỏi, giao lưu gặp gỡ bạn bè trên khắp cả nước, là cơ hội để tôi được đi thực tế ngắm nhìn vẻ đẹp của đất nước, giải đất hình chữ “S” với nhiều nét văn hóa lịch sử khác nhau.
Tôi không muốn tuổi trẻ của mình qua đi một cách dễ dàng như vậy, tôi muốn sau này mỗi khi nhớ lại tôi sẽ có những kí ức tuyệt đẹp và đầy ý nghĩa về một thời tuổi trẻ của chính mình.
Vậy tại sao tôi lại không đi chứ? Tôi muốn đi, tôi phải đi bằng được, và tôi đang háo hức chờ đợi ngày đó, từng ngày, từng ngày.