GIỌT MÀU LOANG

Nếu ta ví cuộc sống như một bức tranh nhiều màu sắc thì cuộc đời mỗi chúng ta sẽ là một gam màu trên đó. Bạn là gam màu nào? Nó lớn hay nhỏ? Đặc sắc hay nhàm chán? Câu trả lời còn ở phía trước. Nhưng đáp án lại được xây dựng nên từ hôm nay – Khi bạn còn là một giọt màu ướt.



Một bức tranh là sự dung hòa tồn tại nhờ sự dung hòa của những màu sắc. Những gam nóng và những gam lạnh. Những gám sáng và những gam tối. Những vệt to và những chấm nhỏ. Đó là chấm cam nhưng cũng có thể là những đường cong xanh lá. Bạn – Tôi, là một trong số đó. Hôm qua, cũng có những nét vẽ đã khô cong, họ đã không thể làm lại vì thời gian đã hết. Còn hôm nay, chúng ta sống, chúng ta là những giọt màu còn ướt. Và những giọt màu còn ướt này sẽ tiếp tục loang ra hay chỉ đơn giản dừng lại của hôm nay? Tôi chọn cho mình ước muốn loang ra nhiều nhất đến có thể.

 

 

Hôm qua, tôi được quệt lên bức tranh này. Đó là ngày mẹ tôi sinh tôi ra đời. Hơn hai mươi năm trôi qua, tôi vươn theo hướng mà gia đình mong muốn. Tôi vẽ nên tôi của hiện tại. Một thằng con trai từng có quá khứ học giỏi, ngoan hiền và nhút nhát. Tuy nhiên, sâu trong cái vỏ ấy vẫn có sự khao khát phá tan chính mình. Một ngọn lửa âm ĩ như chỉ chờ được thồi bùng lên. Một cơ thể ẩn sau lớp kén nhộng mong chờ ngày vươn đôi cánh trên không. Tôi muốn mình thay đổi!


Hôm nay, tôi ở đây. Trên mảnh đất xa lạ. Không người thân. Không họ hàng. Tôi tự lo cho chính mình. Nếu tôi là cây cọ thì đây là lúc tôi đang vẽ nên tôi, bằng gam màu tôi muốn, bằng khả năng tôi có thể. Và tôi biết: Tôi muốn mình to lớn, sinh động nhất. Tôi biết tôi muốn loang ra thật rộng về mọi phía. Giọt màu có ý thức hay chính là tôi.

 

Và, bây giờ tôi biết tôi cần làm gì? Thật quá phô trương khi tôi dùng hình ảnh so sánh tâm trạng tôi khi đọc được những thông tin, bài viết đầu tiên về “Đạp xe xuyên Việt – Hành trình kết nối yêu thương 2014” với việc Bác Hồ đọc được “Sơ thảo luận cương về các vấn đề dân tộc, thuộc địa” của Lê-nin. Nhưng tôi dám chắc, sự sung sướng vỡ òa trong lòng tôi thì không hề kém. Một người tìm được con đường cứu nước mình, một kẻ nhìn thấy lối đi cuộc đời mình. Cả hai đều tìm thấy chân lí cho chính mình: Bác tìm thấy chân lí cuộc đời Bác, tôi tìm thấy cơ hội cho tôi thay đổi mình. Sự thăng hoa cảm xúc ấy, tin chắc các bạn phần nào hiểu được. Tôi tự cột cho mình chiếc khăn đỏ lên trán với quyết tâm: “Đi. Học hỏi. Và chiến thắng”. Tôi muốn chiến thắng chính mình. Muốn mang theo ngọn lửa trong tim mình đi dọc theo chiều dài đất nước để thắp lên ngọn đuốc trong trái tim mỗi người bạn tôi gặp. Tôi muốn kết nối yêu thương đến những con người Việt Nam bên ngoài kia mà tôi chưa có cơ hội gặp gỡ trước đây. Tôi muốn mình như giọt màu loang. Đúng! Là giọt màu loang! Loang rộng. Rộng mãi. Để nơi tôi đặt chân đến là niềm tin được thắp lên. Để chính tôi dùng màu sắc của chính mình, vẽ nên cuộc đời tôi và thay đổi cuộc đời bạn.


Chắc bạn biết cách pha màu chứ? Một màu lam và một màu vàng, ta có màu lục. Màu đỏ với màu lam, màu tím ra đời. Vàng cùng đỏ lại xây nên màu cam. Tôi một giọt màu. Bạn một giọt màu khác. Chúng ta nắm tay vẽ  nên bức tranh màu sắc. Là tôi góp phần nhỏ công lao của tôi, là bạn chia sẻ điều bạn có. Yêu thương dệt nên để khó khăn vơi đi và niềm tin thắp sáng tương lai.


Ngày hôm qua, tôi là tôi, bạn cũng là bạn. Chúng ta chưa hề biết nhau dù cả hai cùng tồn tại trong quả địa cầu này, cả hai cùng ở trên đất nước hình chữ “S” duyên dáng. Nhưng hôm nay và cả ngày mai nữa, khi tôi và bạn gặp nhau, trao yêu thương, chúng ta đã biết rằng trên thế giới này có tồn tại them một “cái tôi”. “Cái tôi” nhỏ bé nhưng lại biết đoàn kết. “Cái tôi” ấy không phải tồn tại mà là đang sống. Sống để cho đi và cả nhận lại. Sống có ích.


“Đạp xe xuyên Việt” nghe thật lớn, thật khó. Trên con đường dài ấy, chắc chắn cóvất vả, có gian lao, khó khăn và nó không chỉ là một. Mồ hôi sẽ đổ, sẽ thấm đẫm những vòng xe lăn qua. Nhưng nụ cười chắc chắn sẽ đọng lại. Yêu thương sẽ đong đầy. Và đâu đó, khi bạn đã trở về, vẫn còn một người nhắc đến bạn.


Hôm nay, tôi bắt đẩu chuẩn bị cho Hành trình của tôi. Hành trình mà tôi muốn tôi thay đổi, lớn hơn, khỏe hơn, dày dặn hơn. Hành trình mà tôi muốn đem sức trẻ của mình vun xây cho xã hội. Tôi rèn luyện mình. Và tôi cũng kiếm lộ phí cho chính mình bằng đôi tay của chính mình. Khát vọng luôn bùng cháy khi tôi nghĩ đến ngày tôi tự vỗ ngực mình và nói: “Tôi – Nguyễn Quyền Anh – đã đặt chân đến đây”. Và biết đâu cả mai đây, một người bạn nước ngoài đến hỏi tôi rằng:
“Việt Nam của bạn như thế nào?”. Tôi sẽ tự tin để trả lời cho câu hỏi đó. Trả lời một cách rành rọt về đất nước của chính tôi. Câu trả lời ấy sẽ có trong tôi khi hành trình hè này kết thúc.


Năm nay, tôi hai mươi mốt tuổi. Tôi đang chuẩn bị cho Hành trình “Đạp xe xuyên Việt – Kết nối yêu thương 2014”. Tôi sẽ đi, sẽ đến. Tôi là GIỌT MÀU LOANG, Còn bạn thì sao?
Đừng để tuổi trẻ trôi qua trong im lặng! Hai mươi năm sau bạn sẽ hối tiếc vì hôm nay bỏ lỡ ước muốn mình chưa làm. Đứng dậy và bước ra ngoài nào “Thanh niên chuẩn 2014”.


Do it yourself! Let’s go! Let’s try!