Họ tên: Trịnh Thị Hương

Khu vực: Tây Nguyên
Facebook: www.facebook.com/gautrucpretty

 

HOÀI BÃO

Trong cuộc sống không ai là không có ước mơ, dù chỉ là ước mơ đơn giản ước mơ là là động lưc để con người học tập, và làm việc…. nếu không có ươc mơ cuộc sống sẽ đơn điệu và buồn chán. Sống trên đời này đâu thật sự là giá trị? Đâu thật sự là ước muốn? đâu thật sự là chân lý? Và đâu mới thật sự là khát vọng hoài bão của mỗi con người? không chỉ riêng tôi mà còn có các bạn, các anh, các chị, các em… nói chung là mỗi con người chúng ta, sinh ra trong cuộc sống nay sẽ đều có ước mơ hoài bão riêng, đều có cách cảm nhận cuộc sống, cách nghĩ, cách hành động khác nhau. Chính những yếu tố đó buộc những người còn lại phải tôn trọng điêu đó. Đối với tôi dù là ước mơ của ai đi chăng nữa thì chúng đều thật đẹp và đáng tôn trọng, khi chúng ta có ươc mơ thì tức là ta đang có được mục đích của cuộc sống và sẽ thấy cuộc sống ý nghĩa hơn rất nhiều và chính ước mơ ( ước muốn ) đó sẽ định hướng rõ ràng cho chúng ta cách đi đúng đắn không cần phải đắn đo suy nghĩ nhiều, dù có nhiều ý kiến không tốt tác động vào ta thì cũng sẽ không làm lung lay được ước mơ đó, và cúng chính những ý kiến đó sẽ làm ta càng quyết tâm, quyết tâm hơn nữa để thực hiện nó.

 

Ước mơ của bạn khác ước mơ của tôi và tất nhiên ước mơ của tôi cũng khác ước mơ của bạn, bởi vì tôi và bạn có cuộc sống riêng, có cách nghĩ riêng và có cách làm riêng để thưc hiện ước mơ của mình. Tôi đang sống mỗi ngày dựa trên chính ước mơ đó. Ước mơ không phải là đồ ăn, không phải là thứ có thể mặc vào người để giúp mình thật lộng lẫy và ước mơ của tôi là quả bom nổ chậm, nó sẽ phát nổ nếu như tôi lơ đãng hời hợt mà bỏ rơi nó, vì vậy buộc tôi hằng ngày, hằng giờ phải thật cố gắng để không 1 giờ,1 phút, 1 giây trôi qua vô nghĩa và phải thật cố gắng thực hiện ước mơ của mình.

 

Hai mươi mốt năm sống trên đời với những thang trầm, biến đổi khác nhau của cuộc sống, có lúc sẽ là nụ cười và cũng có khi là nứng giọt nướ măt. Khi nghe tin có cuộc thi ICON viết về những cảm nhận của mình về xuyên việt, tôi đắn đo suy nghĩ rất nhiều, nghĩ viết thế nào để tất cả mọi người hưởng ứng, để mọi người cảm nhận được nhứng gì tôi nói, nhưng rồi tôi nghĩ thoáng ra, không gò bó về điều gì hết, bất chợt lóe lên trong đầu nguồn suy nghĩ “ Tại sao tôi không viết về chính cuộc đời mình nhỉ? “ và chính suy nghĩ đó đã giúp tôi bỏ hết can đảm nói về cuộc sống thật sự của mình, nói về những thay đổi, ước mơ và nhưng hoài bão mà chính mình đã ấp ủ, nung nấu bấy lâu nay.

 

Khi còn bé tôi cũng như những đứa trẻ khác đều muốn có búp bê để chơi, muốn có nhiều nhiều đồ chơi thật nhiều màu săc và thật lộng lẫy. nhưng cái ươc muốn đó có được gọi là ước mơ không? Khi mà nó không hề bền vững và cũng chẳng cần cố gắng để có được. vầy thì chẳng có gì là vô lý khi một đứa trẻ chưa có ước mơ hay đó chỉ là ước muốn dễ thay đổi theo thời gian đơn giản chỉ là trẻ con chưa phải người lớn. tôi sinh ra và lớ lên trong gia đình luôn bao quanh là nhưng tiếng la hét, mắng mỏ, cái cọ của cha mẹ, tôi đã khóc, tôi mơ ước gia đình tôi được  như bao gia đình khác, sẽ luôn hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười, yêu thương đùm bọc, tôi luôn trân trọng những khoành khắc bố mẹ tôi cười nói vui vẻ với nhau mặc dù rất ít nhưng những hình ảnh đó luôn in trong tâm trí tôi.

 

Hồi đó gia đình tôi ở vùng quê nghèo, hoàn cành gia đình tôi cũng chẳng khá giả gì, khi miếng cơm, manh áo chỉ dựa vào công việc đồng áng, bố mẹ tôi ngày từng ngày phải “ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, những giọt mò hôi rơi xuống đất ròng rã thấm đấm, nó nhiều lắm không thể đong đếm được. cuộc sống là no hay đói phụ thuộc vào cả thời tiết của năm, năm được năm mất, ngày này qua ngày khác vòng luồng cứ tiếp tục, tiếp tục không bao giờ dừng, tôi thương bố mẹ lắm, bố mẹ đã cố gắng hết sức , cố gắng cho 4 anh em đi học cho bằng bạn bằng bè, tôi nhiều lầm khóc thương và giá như có thể kiếm thật nhiều tiền để giúp cho bố mẹ đỡ khổ và tôi tự hứa với mình là sau này phải thật có hiếu vơi bố mẹ, phải học thật giỏi để không phụ lòng bố mẹ.

 

 Tôi nhớ có lần bố tôi nói với tôi rằng: “ con phải lo cố gắng học tập, đừng suy nghĩ nhiều, cứ lo học đi để sau này có cái chữ, cái nghề không phải khổ như bố mẹ nữa, thiếu tiền đến đâu bố mẹ sẽ cố gắng lo cho hết” khi nghe những lời nói tâm huyết của bố tôi nghẹn ngào, đau nhói, sót xa, thương bố mẹ đến lạ, và cứ mỗi lần làm gì tôi đều nhớ đến câu nói đó, nó là nguồn động lực giúp tôi vượt qua những khó khăn gian nan, và cố gắng không làm bố mẹ phải phiền lòng.

 

Khi tôi lớn lên đó cũng là lúc cái cảm nhận của tôi về cuộc sống rõ nét hơn, khác hơn, và nhìn nhận rộng hơn, tôi thấy nhiều mảnh đời còn khổ hơn tôi, bất hạnh hơn tôi, thiếu thốn nhiều hơn tôi,.. và tôi muốn được giúp những con người đó, những con người lao khổ, bất hạnh, tôi muốn dùng sức mình để cống hiến cho cộng đồng, cho xã hội và mong muốn là những con người đó sẽ vượt qua hoàn cảnh và đứng vững trong xã hội này.

 

 Khi tôi lên đại học tôi phải vừa đi làm thêm vừa học, khi có thời gian tôi lại đi làm việc từ thiện. qua năm hai tôi tham gia câu lạc bộ tình nguyện của trường Đại học Tây Nguyên, tôi được đi thực tế nhiều hơn, được giúp đỡ những mảnh đời lao khổ nhiều hơn, chính những lúc được làm viêc thiện tôi cảm thấy rât vui, vui khi nhìn thấy những nụ cười trẻ thơ vui vẻ, những lời động viên của mọi người xung quanh đã làm tôi càng thêm yêu cuộc sống này hơn. Học với làm luôn xen kẽ nhau cứ ngày qua ngày, và rồi một lần tôi nghe kể về các hành trình tình nguyện lớn như: hành trình xanh, hành trình đỏ, hành trình xuyên việt… tôi đã nũng nấu trong mình, nung nấu hoài bão  phải đi hết đất nước để phân phát tình yêu của mình, phân phát chút sức lực của tuổi thanh niên cho những người khó khăn, nghèo khó và vận động nhiều người hơn nữa cùng chung sức giúp đỡ cộng đồng, thế là tôi quyết định tham gia hành trình đạp xe xuyên việt hay còn gọi là “ hành trình kết nối yêu thương”.

 

Tuy ban đầu nghe nói nộp kinh phí, tôi có chút buồn vì tôi sống dựa vào bố mẹ, dựa vào việc đi làm thêm nhưng tôi không từ bỏ, không nản trí vì đây là cơ hội lơn để tôi để tôi giúp cộng đồng, tôi đã cố gắng kiếm tiền, dùng tiền dành dụm, tiền học bổng,… để thực hiện chuyến đi có lẽ là lớn nhất của đời mình và cuối cùng tôi đã làm được, tôi đã tích lũy gần đủ và theo dự định thì sẽ hoàn tất. tôi không bao giờ tù bỏ ước mơ cũng như ước muốn tôi luôn muốn làm cho bằng được những gì tôi muốn, mặc cho nhiều người cho nhiều lời khuyên, cho nhiều ý kiến, nhiều câu nói,… nhưng vẫn không thể vùi dập được ươc mơ cũng như ước muốn của mình.

 

Chính những câu nói đó đã làm tôi  thôi thúc, làm tôi càng nóng lòng mong mỏi hành trình này, những câu nói đó nó càng tiếp cho tôi nhiều sưc mạnh, quyết tâm hơn nữa, quyết tâm chứng tỏ rằng: tuy chỉ là một đứa con gái, tuy gia đình không hạnh phúc như bao người, tuy không tài giỏi giàu có như Bill Gates nhưng tôi đủ đam mê, đủ  tự tin, đủ năng lực, đủ dũng cảm để thực hiện hoài bão lớn nhất của đơi mình là: giúp người, giúp đời, giúp cộng đồng và cũng đủ tự tin nói tôi không phải ai khác chắc chắn sẽ làm được, chắc chắn sẽ vượt qua mọi rào cản để bước đi, quyết đứng trên những đỉnh núi cao nhất, quyết đi trên những chặng đường chông gai không sợ gục ngã. Và cũng chính tôi có thể đi đến nhiều nơi, nắm những bàn tay khô rát do làm nhiều, trao yêu thương bằng nhứng ánh mắt, cử chỉ, những lời động viên để họ thấy rằng vẫn luôn có người quan tâm, yêu thương, và giúp đỡ họ.

Nào! Các bạn thanh niên “Nam thanh nữ tú”, dù là trai hay gái, dù là lớn hay nhỏ, dù giàu hay nghèo, xấu hay đẹp… hãy cùng nhau đứng dậy, cùng nhau kết nối vòng tay chung sức vì cộng đồng ngày càng tươi sáo hơn nào! Tôi làm được còn các bạn thì sao? Sức trẻ đâu nào? Tinh thần đâu nào? Tình yêu con người với con người đâu nào? Đừng nói xuông, phải thể hiện ra thì cộng đồng mới biết. Đừng ngồi trong góc tối kia nữa, hãy bước ra ánh sang đi nào, u mê, mệt mỏi đủ rồi hãy vút đi. Hỡi những con người hay than phiền, ủ rũ, những con người hay trách móc số phận kia hãy ra mà xem bên ngoài kia kìa, bạn không tệ hơn họ đâu, đừng ở đó mà lãng phí thời gian nữa. còn những người tiên pha phung phí kia nữa, hãy nhìn lại mình đi, bạn không thất áy náy, sót xa, thương cha mẹ sao? Bạn là con người mà, bạn không nghĩ bao nhiêu người cần lắm số tiền bạn cho là ít ỏi, là chẳng đáng bao nhiêu đó. Hãy dùng sao cho thật có ích và có ý nghĩa nhé!

 

Một lần nữa tôi muốn nhấn mạnh là: chúng ta hãy cùng nhau đứng dậy, ngẩng mặt lên, nở nụ cười trên môi với đôi mắt trìu mến, bắt tay làm tất cả mọi việc dù lớn hay nhỏ và hay luôn ghi nhớ câu” việc làm tuy bé nhưng  nêu không làm thì sẽ không bao giơ xong” hãy bước đi những bước dóng dạc đầy tự tin, dùng chính sức trẻ của mình làm việc thiện đi nào. Cùng nhau cố gắng nhé những bạn thanh niên đầy nhiệt huyết trên khắp đất nước và cả  trên quả đat này nữa! tôi yêu các bạn thật nhiêu.  <3 3="" span="">