Facebook: Vân Híp
Link: https://www.facebook.com/van.hip.90

 

Thời Cấp 1. Là Cái thời mà chúng bạn được ba mẹ chở đi học bằng xe máy, thì ngày ngày ba chở tôi đi học trên chiếc xe đạp cũ. Trời trưa nắng,cô con gái bé nhỏ làm nũng dựa vào lưng ba,chiếc áo ba ướt đẫm.

Có lần xe bị thủng lốp dọc đường,gần đó lại chẳng có tiệm sửa xe nào hết ,ba nói con cố gắng đi bộ nhé,dắt đi sửa hơi lâu. Tôi chau mày nhăn nhó,vừa đi vừa gắt gỏng " con gét chiếc xe đạp này lắm,sao nhà mình không mua xe máy?". Ba đứng lẳng lặng nhìn theo bóng dáng đứa con gái bước đi trên con đường mòn mà không khỏi chạnh lòng,ba không thể,nhà mình nghèo,con à. 

       

 

 

Khi tôi bắt đầu bước sang cấp 2, ba không còn đèo tôi đi học nữa mà khi đó,ba nói con lớn rồi,phải tự đạp xe đi học nhé. Tôi ậm ừ. Thế là từ đó tôi bắt đầu lóc cóc đạp xe đi đến trường. Lần nào tôi dắt xe ra khỏi cửa ba đều ra theo sau,dặn dò " con gái ba đi xe cẩn thận nhé,qua đường nhớ nhìn trước nhìn sau nha con ". Con biết rồi,con lớn rồi mà ba. Ngày nào cũng vậy, thật sự lúc đó thấy xấu hổ với bạn bè lắm.

Trên đường về, tôi với đám bạn đi dàn hàng 3, hàng 4. Vừa đi vừa mải mê nói chuyện rôm rả. Một chiếc xe máy ngược chiều lao nhanh về phía tôi, tôi thấy mặt trời tối sầm. Mở mắt ra,tôi đang nằm ở bệnh viện. Khi đó tôi cảm thấy chân phải có gì đó nặng trĩu, khi tôi nhìn xuống thì thấy chân đang bó bột. Mẹ ân cần chăm sóc tôi,còn ba chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Tôi thấy sóng mũi cay cay,có gì đó mặn mặn. Sao ba không mắng con.....

"Con xin lỗi",có gì đó nghẹn trong cổ họng ,tôi chẳng thể mở lời.

 

 

 

4 năm cấp 2 trôi qua, tôi bước sang cấp 3, tôi bát đầu tập sống xa nhà, xa ba mẹ, xa các em của tôi, và chiếc xe đạp ngày nào tôi vẫn đạp lên trường, bước sang ngôi trường mới, bạn bè mới, cảm giác mới, khi ấy tôi không còn là cô bé của ngày xưa nữa, giờ tôi đã là thiếu nữ,khoác trên mình bộ áo dài trắng tinh khôi. Tôi thấy các bạn ai cũng đi xe đạp đi học,giờ ra về chúng nó kéo nhau xuống nhà để xe,còn tôi lững thững ra về. Tôi nhớ ba,nhớ mẹ,nhớ cái cảm giác rong ruổi trên xe đạp cùng những đứa bạn thân quá. 9 năm. Tuổi thơ của tôi đã gắn liền với nó,rất nhiều.

 

 

Trong 4 năm cấp 3 tôi không máy năng động, rụt rè, nhút nhát, ít tiếp xúc với mọi người và bạn bè trong lớp.

4 năm trôi qua cuộc sống tôi vẫn nhạt nhẽo với tuổi 18. Khi tôi bắt đầu vào đại học, tôi vẫn vậy, vẫn như ngày xưa, ít tiếp xúc với bạn bè, ít giao lưu với mọi người, tôi đã sống phí đi tuổi 20, cái tuổi đẹp nhất của mỗi con người, tôi đã sống nhạt với cuộc sống này.

                

 

 Tôi tình cờ biết đến hành trình Đạp xe xuyên việt qua facebook của một người bạn, tôi cũng đã suy nghỉ rất nhiều, đắn đo cũng nhiều, và rồi tôi đi đến một quyết định, là tham gia hành trình này, lần đầu tiên tôi tham gia một hoạt động tình nguyện, ở đây tôi quên được nhiều người bạn mới, học được cách sống khác hơn. Tôi tham gia hành trình " Đạp xe xuyên việt - Hành trình kết nối yêu thương" với mong muốn hoàn thiện bản thân hơn, năng động, hoạt bát,tự tin hơn, không còn tính sợ khi đứng trước đám đông. Quen được nhiều người bạn mới của mọi miền đất nước việt nam, học được cách sống biết giúp đỡ người khác, giúp những người có hoàn cảnh khó khăn hon mình, và điều đặc biệt là niềm đam mê khám phá đất nước Việt Nam, một đất nước tươi đẹp, bao năm dựng xây của cha ông ta.