Mình biết đến ĐXXV có lẽ được tròn 1 năm, vào giờ này năm ngoái khi mình đang hừng hực khí thế để thực hiện cái âm mưu động đất đó thì ùm một cái lịch thực tập nghề nghiệp đổ xuống đầu, dù có ngông đến đâu thì thân là sinh viên mình vẫn nghĩ việc học được đặt lên hang đầu, thế là bao dự định mình đành gác sang một bên chờ ngày “báo thù”. Trong một năm nay ngoài việc hoàn thành nốt chương trình học của năm cuối mình còn kết hợp chăn nuôi “ lợn đất” , rèn luyện sức khỏe để thực hiện giấc mơ của mình . À có chia sẻ với mọi người về quá trình hình thành và phát triển giấc mơ đó: Khi còn là học sinh C3 mình mới chỉ mơ đến đoạn được đi ra khỏi lũy tre làng, đi đến thủ đô và đâu đó thôi, sau khi cặm cụi thêm 1 năm đèn sách mình mới danh chính ngôn thuận rời làng lên thủ đô, cảm thấy có chút thù địch với xe máy vì nó gây tai nạn nhiều quá nên mình chỉ đi xe đạp thôi , rồi dành dụm tiền tiết kiệm cộng với sự hỗ trợ từ phụ huynh mình cũng có 1 chiếc xe đạp chính chủ, khi đó bố còn hỏi mua rồi sau học xong làm sao mà mang về, mình quả quyết - con đạp xe về Nam Định là được mà^^. Rồi vẩn vơ thế nào mà lại nghĩ có khi đạp xe vào tận Cà Mau được ấy chứ, không biết cái mũi của Việt Nam nó trông như thế nào nhỉ? Đó là năm 2011. Thời điểm đó mình chưa biết chương trình ĐXXV là gì cả? chỉ nghĩ là bản thân sẽ đi vì muốn đi thôi J . Để đi được mình nghĩ cần nhiều thứ lắm như kinh nghiệm, lộ phí, thời gian, sức khỏe….. thế là mình bắt đầu tích lũy. Con lợn đất đầu tiên mình nuôi được 555.000 VND mình sử dụng cho kế hoạch tiếp sức mùa thi rồi những con lợn tiếp theo lần lượt ra đi cho những chương trình tình nguyện mình tham gia (mình không thể tính cũng không thể nhớ nổi là có bao nhiêu con lợn đã xuất chuồng nữa ^^).
Hè năm nay 2014 mình quyết định không thể trì hoãn cũng như không có lý do để trì hoàn nữa , khi đề cập đến việc này.
- Bố nói : Con thấy việc gì tốt cho con mà không ảnh hưởng đến người khác thì cứ làm.
- Mẹ noi: ừ, còn trẻ đi được thì cứ đi con ạ
- Bạn bè nói: “mày điên ak” “m có rỗi hơi không thế, ra trường thì lo mà đi xin việc đi, mày có biết chậm 1 ngày là mất đi bao nhiêu cơ hội không” hay kiểu như “ con này mày bị điên thật rồi”
- Tôi nói : ĐI THÔI NÀO!
Thực sự mình ngưỡng mộ những bạn nghĩ rồi thực hiện ngay chứ không trì hoãn quá lâu như mình. Mình muốn mân mê cái mảnh đất hình chữ S đến cháy lòng rồi, còn gì tuyệt vời hơn là vừa được đi vừa ngắm nhìn mọi thứ bằng chính đôi mắt này chứ không phải qua internet lại vừa có thể yêu thương.
Mình muốn đã sống là phải có kí ức và sống là để yêu thương.