Bạn là một mem mới ? Bạn vừa trải qua chuyến thực tế đầu tiên của mình cùng với hàng chục con người? và bạn cảm thấy sao?

 

Tôi cũng giống như rất nhiều người vừa trải qua chuyến thực tế đầu tiên với Tổ chức Hành trình kết nối yêu thương. Để nói về cảm xúc lần đầu tiên ấy, một từ “vui” thôi thì quá sơ sài, nhưng nếu chỉ một từ ý nghĩa thôi thì cũng không đủ. Lần đầu tiên trong đời tôi được trải nghiệm cái cảm giác đạp xe cùng rất nhiều người, đi hàng chục cây số… Những điều mà trước giờ tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ làm và không bao giờ làm được. Lần đầu tiên trong đời tôi được phơi mưa phơi gió, làm những việc có ích cho xã hội. Lần đầu tiên trong đời tôi được tiếp xúc trực tiếp với những mảnh đời bất hạnh được bế trên tay một e bé vì hoàn cảnh khó khăn mà nhút nhát đến thế, cái cảm giác khi em nhào vô lòng tôi, ánh mắt tràn nhập sự sợ hãi khi có quá nhiều người lạ có lẽ cả đời tôi chẳng thể quên. Lần đầu tiên trong đời tôi có những fan cổ vũ đáng yêu như thế mặc dù số lần tôi đứng trên sân khấu chính tôi còn không nhớ. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được ăn tập thể ngủ tập thể, theo cái cách tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Để sáng hôm sau lơ mơ tỉnh dậy lại phì cười vì những khuôn mặt đáng yêu được bôi nhọ đầy mặt hay những bộ móng đã được sơn chẳng mấy nghệ thuật.

Tôi vốn dĩ mang sẵn trong mình máu tình nguyện cao vút nhưng lại là đứa con gái sống trong tình thương của ba mẹ quá nhiều. Những việc đầu tiên tôi trải qua trong chuyến thực tế ấy với bạn có thể nó chẳng mấy cuốn hút nhưng với tôi đó lại là những điều tò mò. Người ta nói cảm xúc nếu không nói ngay nó sẽ trở nên “ Nhát” thế nhưng những gì đọng lại trong tôi suốt thời gian qua kể từ khi tôi tham gia vào gia đình Hành trình kết nối yêu thương sẽ còn mãi. Quên sao được cái cảm giác thích thú khi nhận được một cái kẹo từ tay bạn ngồi cạnh dù chưa hề quen. Cũng chẳng sao quên được cái cảm giác biết ơn khi xe hỏng có người sẵn sàng không quản ngại mưa gió hay bùn đất giúp mình….. Rồi khi về nhà tôi sẽ lại ngồi ngẫm nghĩ và cười vui vẻ. Tôi từng nghĩ cứ khoác lên mình chiếc áo xanh của đoàn và làm việc cho trường lớp đã là một việc tốt. Thế nhưng tới bây giờ tôi mới biết mới nhận ra mình còn non nớt quá, xã hội này còn quá nhiều mảnh đời cơ cực cần được giúp đỡ. Và tôi hiểu sống có ích là sống vì mọi người, sống vì cộng đồng.

Có thể nhiều người nghĩ tôi không bình thường khi cố vùng ra khỏi vòng tay gia đình để chịu khổ, để lăn lộn… Nhưng tôi tin việc tôi đang làm là đúng. Tôi có bạn bè, có những con người cùng chí hướng, lý tưởng ngay bên cạnh thì còn sợ gì khó khăn gian khổ. Chúng tôi sẽ luôn sát cánh và cười rạng rỡ theo từng vòng quay bánh xe…

Vâng đó lần đi thực tế tình nguyện lần đầu tiên trong đời tôi. Cảm xúc đơn giản chỉ là “ Tuyệt vời” – Đạp xe Xuyên Việt – Hành trình kết nối yêu thương 2013