Với mình bố là thần tượng số một và là người truyền cảm hứng cho mình trong cuộc sống. Mình ngưỡng mộ và tự hào về cuộc hành quân bộ của bố và các đồng đội sang chiến trường Cam-pu-chia chiến đấu. Ngày chiến thắng, cũng trên những đôi chân ấy họ trở về đây. Mình nói với bố ước mơ về một hành trình như bố đã từng trải qua, mình muốn hiểu nhiều hơn về bố cùng thế hệ đi trước. Hôm qua đây thôi, mình rất bất ngờ khi bố chỉ vào trang web và hỏi: cô giáo có đủ tự tin để đạp xe xuyên Việt không? Mình mỉm cười: Thưa bố, chính hành trình của con mới là câu trả lời trọn vẹn bố ạ!

Có lời hát sôi nổi từng bảo ta: Đừng sống như hòn đá, sống không một tình yêu, sống chỉ biết thân mình, tâm hồn luôn luôn băng giá... Vậy nên tự nhủ: Phương Thùy ơi, đừng sợ hãi, đừng nhút nhát mãi thế! Hãy mở lòng mình ra hòa điệu với những điều bình dị, hãy làm những việc chưa từng làm, hãy đến những nơi chưa từng đến, hãy gặp gỡ những con người mới và kết bạn với nhiều bạn mới,... Hãy làm đầy cuộc sống của mình với tinh thần và trách nhiệm của một người trẻ, một giáo viên tương lai. Đạp xe xuyên Việt sẽ giúp mình thoát ra khỏi vỏ ốc và làm được tất cả những điều đó.

Hành trình ấy sẽ tặng cho mình những lần đầu tiên đáng nhớ để thấy tuổi trẻ cần lắm những trải nghiệm, khám phá: khám phá bản thân, khám phá con người, khám phá những miền đất mới,... Để làm gì ư? Để không quên cha anh đã đổ máu xương ngày hôm qua; để biết yêu thương, sẻ chia và có trách nhiệm hơn với những gian khó trong hiện tại; để biết vượt qua giới hạn của cái tôi nhỏ bé và vươn lên sống có ý nghĩa. Những người trẻ gọi đó là lẽ sống.

Với mình, Hành trình đạp xe xuyên Việt thực sự là một thử thách lớn, đồng thời là cơ hội để chiến thắng bản thân.

Mình rất vui được làm quen cùng tất cả các bạn!