“Không ai nhận ra rằng đi đẹp đến nhường nào cho đến khi họ về đến nhà và ngả đầu lên chiếc gối cũ kỹ, thân quen”. – Lin Yutang
Trong bức ảnh này không phải một cô gái giỏi xuất sắc, không xinh đẹp nổi trội, nhưng đó là một trạng thái, một con người mang dấu ấn kỉ niệm một thời tuổi trẻ, bồng bột, máu lửa, nhiệt tình với cuộc đời. Để một năm trôi qua rồi, mỗi lần nhớ, lại sung sướng, lại thỏa mong ước được vẫy vùng đây đó.
Đó là lần đầu tiên tôi một mình từ Hà Nội lên tàu vào Nam, xin phép bố mẹ lần duy nhất qua một bức thư. Trên con tàu đi qua các nẻo đường tổ quốc, cánh đồng sau vụ gặt khói nghi ngút, nắng chiều nhuộm vàng những con đường làng, đầm sen lóng lánh phản chiếu ánh vàng. Sung sướng khi sáng sớm hôm đó thức dậy, thấy mình đang ở Huế, thấy cây cầu bắc ngang con sông Hương và những ngôi nhà vẽ cánh rồng lượn. Đèo Hải Vân đẹp như một bức tranh kì vĩ thiên nhiên ban tặng, miền Trung Nam với những dải cát trắng xóa và nắng khô ráp. Tôi vẫn nhớ, những giọng nói miền Trung Nam trên mỗi chặng tàu dừng, tôi yêu thứ tiếng đó tha thiết, để mỗi lần nghe giọng ai đó cất lên, trong lòng lại thấy xốn xao.
Sài Gòn mang dấu ấn đầu tiên trong tôi là mùi Sầu riêng, và sân ga buổi sớm, những ngõ nhỏ người người nháo nhác chuẩn bị việc kinh doanh ngày mới, hủ tiếu, café, các xe đẩy hàng. Tôi không quên được tâm trạng mình lúc đó, những thứ mới cuốn hút tôi, khiến tôi lạ lẫm ham muốn tìm kiếm, một nền văn hóa đặc sắc pha trộn người Hoa với Khơ Me, những ngôi chùa tháp Phật giáo ngay ngã năm và những ngôi nhà người Hoa bí ẩn. Trung tâm quận 1 xa hoa sầm uất với những người trẻ hiện đại và những con tàu cập bến sông cuối đường… Và Sài Gòn trong ngắn ngày đã khiến tôi lạc lõng cô đơn.
Một tuần chỉ đủ cho tôi đi lướt qua những cái lạ lẫm mới mẻ mà chưa kịp hiểu nhiều về vùng đất mới và con người mới. Tôi đã không đủ can đảm để khám phá thêm và quay trở về với bố mẹ - nơi an toàn – nơi mà mọi người đang lo lắng cho tôi.
Tôi vẫn ước mong được khám phá lần nữa, cùng những người bạn và trải nghiệm nghiêm túc để đi rồi cho thỏa không bỏ lỡ một văn hóa, một con người, một khoảnh khắc nào đó. Mùa hè lại tới, tiếng ve sầu râm ran bức bối, những con đường mới, những người bạn mới và biển ngoài kia đang vẫy gọi, tôi muốn thực hiện những thử thách cùng những người bạn có chung đam mê. Chặng đường còn dài, mà nhiều dự định, nhiều lo toan ngăn bước, liệu chuyến đi này có thực hiện được không! Tôi viết những dòng này, để lấy thêm quyết tâm, cho một mùa hè ý nghĩa, mong đợi một chuyến đi rèn luyện tính tự giác, ý chí vững vàng, và có những kỉ niệm đẹp trên mỗi nẻo đường đất nước làm tài sản.