“Đạp xe xuyên việt!”

“Cái gì! Con mà đạp xe á! mẹ không nghe nhầm đấy chứ!”

“Mày điên à! Mày như con mắm mà đạp cái nỗi gì!”

Hay đại loại như : “đi xin việc còn dễ nghe hơn xuyên việt, năm cuối đại học rồi, đầu óc

có vấn đề không?”

Đó là những câu nói đầu tiên mà mẹ, bạn bè và người thân của mình thốt ra khi mình thủ

thỉ với họ rằng mình muốn và mình sẽ tham gia chương trình đạp xe xuyên việt! Mình bắt

đầu thuyết phục mọi người để tham gia chương trình.

Nhiều người nghĩ rằng đó là 1 chuyện không thể với 1 đứa con gái “yểu điệu thục nữ”

như mình! Nhưng đam mê vẫn là đam mê. Có lẽ đam mê này xuất phát từ hè năm thứ

2 đại học, khi mình tham gia chương trình tình nguyện hè. Mùa hè năm đó thật sự có ý

nghĩa với mình. Khi mình bắt gặp những con người có cuộc sống khó khăn và khổ cực.

trong mình có một là làm thế nào để có thể góp 1 phần công sức bé nhỏ của mình vào

xây dựng cuộc sống tốt đẹp cho họ. và mình tham gia nhiều chương trình hoạt động từ

thiện. và ngay trong lúc đó trong mình đã nhen nhóm 1 mong muốn là được đi xuyên

Việt Nam, trên mãnh đất thân yêu này mình có thể nhìn, nghĩ, hành động và cuối cùng là

cảm thấy hạnh phúc khi làm được cái gì đó tuy nhỏ bé nhưng thỏa ước nguyện. điều đó

đã sắp thành hiện thực khi mình được nghe từ 1 người bạn về “Đạp xe xuyên Việt – hành

trình kết nối yêu thương”. Không lâu nữa thôi mình có thể thỏa nguyên mong muốn của

mình. đây là hành trình khiến mình lớn hơn, mạnh mẽ hơn và hòa đồng hơn nữa.

Và giờ đây, không còn sự thuyết phục gia đình hay bạn bè nữa, mình bắt đầu chuẩn bị

cho chuyến đi có lẽ đối với 1 đứa ít xa nhà như mình thì rất dài. Tập huấn: thể lực, kiến

thức, kỹ năng, … những gì cần thiết cho chuyến đi này.

Mọi người đều ủng hộ mình tham gia chương trình này. Ba mình nói : “ hãy làm những

gì con muốn, những gì khiến con hạnh phúc và làm thật tốt, cố lên nhé con gái”.

Và cuối cùng mình muốn nói rằng :“ Viet Nam, Mom, Dad, Friendship, every one,

I Love You so much!”