Tôi là người được sinh ra ở Huế và lớn lên ở Gia Lai .Nhưng con người mà, dù có đi đâu về đâu, hay đến già đi chăng nữa thì mảnh đất nơi mình sinh ra nó luôn là cái gì đó có sẵn trong mình mà trong cuộc đời ai cũng muốn một lần “tình cờ tìm về”. Có lẽ vì thế mà dù sống trọn 19 năm ở Gia Lai thì mảnh đất Huế trong tôi vẫn rất gần gũi, rất thân quen.
Kí ức về tuổi thơ của tôi là những ngày mẹ đèo tôi và anh trai trên chiếc xe đạp cả chặng đường dài khoảng 80km để đưa chúng tôi từ nhà nội về thăm ngoại lên về trong ngày. Khi tôi hỏi: mẹ đạp xe vậy có mệt không à? , thì mẹ nói: mẹ chở tụi con lên về mãi nên cũng bình thường à. Mẹ còn nói thời còn trẻ mẹ đi buôn đi bán nên hầu như xứ Huế thì mẹ cũng đi hết rồi. Lúc đó, trong suy nghĩ của một đứa trẻ con như tôi là mình phải lớn thật nhanh để đạp xe được giống như mẹ mình vậy Đó là cái mà mẹ làm được, nhưng đến bây giờ đó vẫn còn là giấc mơ đối với tôi.
Bởi vậy, chiếc xe đạp nó luốn gắng bó với tôi, cho đến năm lớp 9. Tôi vẫn còn nhớ thời đó anh trai của tôi nhiều lần đi xe đạp ra TP Pleiku mua sách vở…mặt dù khỏng cách của thừ nhà tôi đến đó khoảng 80km. Khi đó trong đầu tôi nghỉ: “. Chả lẻ là mình còn nhỏ ư, sao không một lần chinh phục thử để biết những cái Siêu Thị ở TP nó như thế nào?”. Vậy rồi, tôi quyết tâm vừa học vừa làm kiếm tiền tiết kiệm để hè đi xe đạp ra TP Pleiku mua những thứ mà ở chỗ tôi không có. Thế rồi ngày đó cũng đã đến, Tôi nhớ rất rõ ngày hôm ấy, dậy lúc 3h sáng mà lòng tôi cảm thấy háo hức lạ kỳ không biết chuyến đi này như thế nào đây?. Sau đó, Tôi Chuẩn bị nước uống để vào ba lô, mặt áo quần xong là 4h sáng là lên đường ngay. Đây cũng là lần đầu tiên Tôi đi xe đạp xa nhà như thế này, Đạp xe đoạn đường gần 80km, mồ hôi nhuễ nhại, có lúc tôi như mệt lữ, đạp mãi mà không thấy tới. Rồi đến rừng cao su ở Chư Sê , nó cứ nối tiếp nhau, bạt ngàn không lối thoát. Tôi chợt hình dung “bãi cát dài, lại bãi cát dài” mà thấy uể, đôi tay tê cứng còn đôi chân rụng rã rời. Điều hiện ra trong đầu tôi lúc đó không biết TP Pleiku đẹp như thế nào đây?. Đã có lúc tôi muốn dừng lại, nhưng rồi vì giấc mơ khám phá thành phố, tôi lại cố tiếp tục đạp… Cuối cùng thì cái cảm giác hạnh phúc là điều tôi nhận về sau từng ấy cố gắng… Hạnh phúc vì tôi đã đến được cái đích tôi muốn. Lúc đó nhìn vào đồng hồ cũng đã 11h rồi, và đang đứng trước Siêu Thị Coopmart. Tôi vui lắm, mừng lắm rồi liền bước nhanh vào trong siêu thị, nó mát mẻ làm sao khi cơ thể mình đang nóng thế này. Cái cám giác mát lạnh này thì từ nhỏ tới giờ tôi chưa bao được biết và thưởng thức nó. Tiếp tục là đi tham quan mua sắm cho thỏa mãn ước muốn bấy lâu nay giờ đã thành hiện thực. Cho tới 2h chiều tôi lại tiếp tục cuộc hành trình đạp xe quanh lai ngôi nhà của mình. Khi tôi trở về , thấy xe nó chạy nhanh hơn chắc do là thả dốc nhiều .Thế là, về tới nhà là 5h30 cả người mệt lữ ra và cảm giác là hết đi nỗi nữa rồi, nhưng gia đình tôi vui quá nên nó cũng tan biến nhanh à.
Và đây là chặng đường,khởi đầu cho những chặng đường kế tiếp của tôi. Sau chuyến đi này, tôi cảm thấy mình cung lớn ra và có nhiều động lực để đi tiếp. Chính vì thế khi tôi lên học cấp III, ngay ngày đầu tiên học lớp 10 tôi đã quyết định đi xe đạp trong khi tất cả các mọi người đều đi xe đưa đón học sinh.Tôi làm vậy để phần nào giúp cho bố mẹ khỏi phải lo tiền đón hảng tháng cho xe đưa đón. Mà trường học cách nhà tôi khoảng 20km, một chặng đường không dài cũng không ngắn đối với tôi. Chỉ vì trong tôi đã có động lực, có niềm tin là mình có thể làm được. nên suốt thời gian ấy chưa bao giờ có cảm giác gọi là nản chí cho hết thời cấp III.
Đến khi tôi lên đại học, được bố mẹ tạo điều kiện cho tôi ra thăm nội ở Huế. Tận dụng cơ hội đó, tôi đã đem xe đạp ra Huế để tìm hiểu quê hương của mình sau 19 năm xa cách. Chắc có lẽ, tôi trãi qua thời gian rèn luyện dài nên lòng đam mê nhiệt huyết và ý chí quyết tâm trong tôi lớn dần. Thế là sau những ngày vui chơi và tìm hiểu Huế, tôi quyết định vượt đèo Hải Vân để xem xem cái đèo này cao và dài đến đâu, mà đích đến của chính là TP Đà nẵng. Những gì đã nghĩ cuối cùng đã đến và làm được. Tôi còn nhớ, 4h sáng hôm đó, tôi bắt đầu xuất phát từ Vinh Hà đến Thành phố Đà Nẵng lúc 3h chiều.
Vượt qua muôn vàng gian nan và khó khăn, nhất là chặng đường vượt đèo Hải Vân với tất cả những cung bậc của cảm xúc. Nhưng chính những niềm tin, niềm đam mê cháy bỏng, nhiều khát khao hy vọng và tinh thần nhiệt huyết của tuổi trẻ thì cũng không có trở ngại gì. Mà đã để lại trong tôi những kỷ niệm thật tuyệt vời. một kỷ niệm dễ nhớ mà khó quên.
Và rồi tình cờ, tôi biết đến --“Hành trình xuyên việt-hành trình kết nối yêu thương” thông qua một người bạn. Tôi – hiếu kỳ và bị hấp dẫn với những xe đạp –xuyên Việt – kết nối yêu thương và được một lần chinh phục chiều dài Tổ Quốc. Tôi càng có hứng thú hơn với ý nghĩa vừa thiết thực mà cũng vừa nhân đạo của hành trình. Đã có lúc tôi hụt hẫng vì khi tôi biết đến chương trình cũng là lúc hạn chót đăng ký, với lại các bạn khác đã được tập huấn một thời gian. Rồi cũng từ hụt hẫng, tôi chuyển sang tràn đầy hi vọng khi chờ người bạn đó thuyết phục anh Nguyễn Quyền Anh cho tôi vào đoàn. Thật sự đó là niềm hạnh phúc lớn nhất, bất ngờ nhất với một đứa sinh viên xa nhà như tôi.
Tôi chợt mường tượng về những “bữa ăn không chén” giữa trời, rồi những đêm liên hoan hò hét, chơi đùa… Trời ơi! Đó là tất cả những gì tuổi trẻ sục sôi muốn có theo cái kiểu “bốn bể là nhà”. Tôi hình dung những con suối, con kênh, cả những ngọn đèo ngoằn ngoèo nối tiếp nhau tưởng như đến tận cùng, nhưng rồi sau bao mệt mỏi, chúng tôi cũng sẽ vượt qua như thể vừa vượt qua chính mình và chinh phục đỉnh vinh quang. Dường như đó chính là niềm hạnh phúc trong mỗi con người.
Tôi chợt nghĩ đến những chồng tập sách, những bộ quần áo cũ, những phong bì nho nhỏ… sẽ được chúng tôi quyên góp cho những người nghèo khổ mà đầy ý chí. Và tôi cũng mơ về hành trình xuyên 63 tỉnh thành Đất nước trong một ngày chóng đến để tôi được về ngang những nơi yêu thương, được đến những điểm xa lạ sắp thành quen…
Với mỗi chúng ta, chắc hẳn xe đạp là một miền kí ức mà ai cũng đã, đang và sẽ có. Nhưng bạn có biết, đi xe đạp là một cách vận động rất tốt cho sức khỏe? Hay bạn có biết, đi xe đạp là cách bảo vệ môi trường được khuyến khích nhất? Có thể, hành trình đạp xe xuyên Việt – kết nối yêu thương còn mang một thông điệp khác là tuyên truyền, cổ động, nâng cao ý thức môi trường, giao thông của mỗi con người Việt Nam nói chung mà chính những tình nguyện viên chúng ta phải là một “diễn giả” tài ba…
Hay theo một khía cạnh khác: sự vất vả khi đạp xe so với sự vất vả khi trải nghiệm cuộc sống khắc nghiệt, nghèo khó thì chẳng đáng là bao… “Cuộc sống cũng giống như đi xe đạp, nếu muốn thăng bằng, bạn phải tiếp tục di chuyển”…
Hành trình xuyên việt-hành trình kết nối yêu thương, cái tên đó cũng nói lên tất cả. nghe hai từ “Xuyên Việt” tôi cảm thấy nó dài và gian nan vất vả lắm. Nhưng đó cũng là là ước mơ của tôi, muốn thử sức với những thử thách, đam mê khám phá đất nước, muốn cống hiến cho tổ quốc thông qua những hoạt động tình nguyện. Tôi nghĩ sau chuyến đi lần này phần nào cũng thay đổi cuộc sống của tôi. Và tôi phải thực hiện nó để sau này không phải hối hận với ý nghĩ là “Đi là đến Đạp sẽ tới” ...