ĐỂ MAI TÍNH!!!!!

Viết gửi Bố và Mẹ!!!

Con- một đứa con gái 25 tuổi - cái tuổi mà bản thân bắt đầu muốn ổn định, đủ để cưới một người chồng, rồi sinh con đẻ cái. Bằng tuổi con, bạn bè đã có nhiều đứa có công việc ổn định, có nhà, có chồng con toàn vẹn. Ngẫm lại mình, con vẫn thấy mình trắng tay. 

25 tuổi, con không tìm thấy niềm vui trong công việc hiện tại. Công việc này chỉ cho con thu nhập ổn định, cho con thứ gọi là việc làm. Con là người  mới tới, con khó hòa đồng, con đi làm như một cỗ máy. Những ngày qua con cảm thấy tâm trạng bức bách, như mình mắc bệnh tự kỷ vậy. Con không còn là cô gái vui tươi, hớn hở, không bao giờ biết buồn như bạn bè vẫn nói về con trước đây. Con thấy tâm hồn mình già đi nhiều lắm. Bố mẹ biết không, từ bé tới giờ, rất rất ít khi con bị mất ngủ, có chăng chỉ là những khi chuẩn bị được đi chơi, con thích thú háo hức đến mức không nhắm mắt ngủ được. Thế nhưng khi vào làm ở đây, con bị mất ngủ triền miên. Con uống tâm sen, ăn chè sen và sau đó con đã ngủ lại được. Nhưng cơn mất ngủ đáng ghét thỉnh thoảng vẫn len lói xen vào cuộc sống của con. Rồi con sút cân. Có lẽ con không hợp công việc này, không hợp môi trường này, con thấy áp lực lắm! Con quyết định sẽ nghỉ việc, không sớm thì muộn, phải tự giải thoát cho bản thân mình. Tiền quan trọng đấy, công việc quan trọng đấy, nhưng làm việc kiếm tiền như một cỗ máy, không thấy niềm vui, không có đam mê.... con kiên quyết không muốn!

Và rồi bất chợt, con đọc được bài báo về cậu sinh viên đại học Mỏ có ước mơ đi vòng quanh thế giới bằng xe đạp. Nào là đạp xe xuyên việt. Nào là đạp xe vòng quanh thế giới. Trời!!!! Viển vông! Sao lại có con người không tưởng đến thế. Đúng là chỉ có trên báo chí và phim ảnh.

Nhưng rồi trí tò mò đã thôi thúc con. Con lên google kỳ cạch gõ “Đạp xe xuyên Việt”. Con như bị cuốn hút bởi 4 chữ “đạp xe xuyên Việt”. Con bắt gặp hình ảnh hàm răng trắng nở nụ cười thật tươi trên khuôn mặt đen đi vì rám nắng của các tình nguyện viên căng tràn sức trẻ đang gồng mình đạp xe trong hành trình xuyên Việt. Đó là thực tế, không phải trên phim ảnh, báo đài, không viển vông. Con nghĩ nhiều về nó hơn, về dải đất hình chữ S, về hành trình từ Bắc-Nam trong xuyên Việt 2014. Con là cô gái luôn luôn có mơ ước được đi du lịch, được tiếp xúc với văn hóa, với con người trên mọi miền đất nước. OK! Con quyết định sẽ xuyên việt 1 chuyến bằng xe đạp. Con biết bố mẹ, bạn bè, người thân cho đó là việc điên rồ, vớ vẩn, thiếu suy nghĩ...... Nhưng con quyết tâm đi. Xuyên việt có lẽ là giải pháp tốt nhất cho con lúc này.

Nhưng vấn đề con băn khoăn lớn nhất là biết nói gì với bố mẹ để được đi đây? Nói với bố, con tin bố sẽ tặc lưỡi mà cho đi, vì con biết, bố luôn chiều con gái rượu mà. Còn với mẹ, con chắc chắn bị ăn chửi ngay tức khắc, sẽ không có chuyện xuyên xiếc gì cả . Haizzz!!!! Biết sao giờ!!!!! Có lẽ con sẽ nói dối. Nói dối là không tốt, nhưng trong trường hợp này nói dối sẽ khiến con an tâm hơn, ít nhất là không làm bố mẹ bận lòng mà lo lắng quá về con 

Đi xuyên Việt là chấp nhận việc da sẽ đen đi, sẽ xấu đi, sẽ già đi.....Đáng suy nghĩ nhất là khi đi về con sẽ lại đối mặt với vấn đề xin việc, nộp hồ sơ, sẽ lại là điểm khởi đầu như hồi mới ra trường.... Khó khăn lắm! Thôi kệ.  Đi đã! Để mai tính!!!! 

Ps: Gửi tới các nhóc trong đoàn XV, đặc biệt là anh Bốn và mấy nhóc trong Đội 7 – Hà Nội: Chị có lẽ là người già gần nhất trong đoàn. Được gặp mấy nhóc, cùng mấy nhóc vui cười, hát hò, chơi trò chơi, chị cảm thấy mình như hồi xuân, thấy mình trẻ ra nhiều lắm. Cảm ơn mấy nhóc!!!! Chúng mình cố gắng tới cùng để tham gia XV, để thực hiện ước mơ nhé! Vòng Test thể lực qua rồi, Ban Tổ chức không loại chúng ta, chỉ có chúng ta tự loại bản thân mình. Các em còn đang là sinh viên, hãy chơi hết mình, đừng để sau này phải hối tiếc. Fighting!!!!!! – Trích “lời khuyên chân thành của bà chị già đi trước ”

Cảm ơn các Anh chị trong Ban tổ chức rất nhiều. Chúc các Anh chị sức khỏe, thành công để làm nên nhiều chương trình xuyên Việt trong tương lai!