Hiện mình đang học Công nghệ thông tin tại Đại học Kinh doanh và công nghệ Hà Nội.

Thành viên đội 4 xuyên Việt 2014,miền Bắc.

Chắc có lẽ ấn tượng đầu tiên của mọi người khi tiếp xúc với mình lần đầu sẽ là ít nói,nhút nhát,khó gần…bala.Cơ mà đúng thế thật,mình tự nhận thấy bản thân bị mắc bệnh tự kỷ cấp độ nhẹ(có thể chữa được bằng cách ai đó cậy mồm ra bắt nói). Đấy là đầu tiên thôi nhé còn một khi mình đã quen rôì thì câu chuyện sẽ rẽ sang hướng khác.Lúc đó sẽ là nói lắm,không cho nói cũng vẫn cứ nói, nói về bất cứ chuyện gì.Trước đây khi còn học cấp một,cấp hai mình là một người rất hoạt bát,thích thể thao,yêu thích các hoạt động ngoại khóa,đoàn đội.Nhưng khi lên cấp ba thì mình lại sống khép mình,ít không tham gia các hoạt động của trường lớp,lười vận động và từ đó ít nói hơn,dần dần mình tự thu mình vào trong mai rùa của mình(ở trong đó vừa yên tĩnh vừa an toàn)

Khi còn học cấp ba mình nghe mọi người bảo lên sinh viên rồi thì sướng lắm được tự do bay nhảy,làm những gì mình thích.Ôi lúc đó mong chờ biết bao! Vậy mà khi được tự do bay nhảy rồi thì mình lại thấy chán,quá chán.Học thì ít,chơi thì nhiều,hết ăn xong lại xem phim, lướt facebook,không thì ngủ.Sống thế bảo sao chả chán,chán lắm ý,chán ngay từ năm đầu tiên thế mà mình vẫn sống cuộc sống vô nghĩa như thế cho đến tận năm ba.Không thể cứ thế mãi được, mình quyết định chui ra khỏi mai rùa của mình,làm những điều mình muốn làm nhưng chưa làm,lưu giữ lại những kí ức đẹp của thời sinh viên,của tuổi trẻ.

Biết đến đạp xe xuyên Việt mình đã không chần chừ đăng kí tham gia ngay.Ước mơ được khám phá vẻ đẹp của đất nước Việt Nam tươi đẹp sắp trở thành hiện thực .Khi được bố mẹ đồng ý cho tham gia mình đã rất vui,đêm mãi mới ngủ được,mong chờ từng ngày để tham gia tập huấn thể lực.

Thật sự nhờ có chương trình mình đã quen thêm được rất nhiều những người bạn mới  có chung lý tưởng.Sau đi thực tế tại Hòa Bình,những buổi tập huấn cùng nhau,chuyến đi Tây Thiên mới diễn ra chúng mình đã hiểu nhau hơn, gắn bó với nhau hơn.Mình cảm nhận được tình cảm của các bạn qua từng lời động viên: câu “cố lên ”mỗi buổi tập thể lực, lúc leo dốc;chia nhau từng hụm nước sau mỗi buổi tập,từng que kem mát lạnh đi ăn cùng nhau,giữa cái nắng hè đi vận động quyên vở cùng nhau…Đây sẽ mãi là những kỉ niệm đẹp nhất trong kí ức của mình. Yêu nhiều lắm Xuyên Việt ơi!