Chào cả nhà! Vậy là cuộc hành trình của chúng mình sắp bắt đầu rồi! Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, ban đầu mình còn ngại ngùng, ngượng nghịu với các thành viên xuyên Việt nên mình ứ dám thi icon =)) Bây giờ thì sắp hết hạn rùi, mình xin đi thi ngay ạ! 

Mình sinh ra và lớn lên ở một vùng quê chẳng có núi như Hòa Bình, chẳng có biển như Thanh Hóa, quê mình chỉ có đồng lúa và…khu công nghiệp thôi! Mình tò mò không biết quê hương của bạn như thế nào? Có núi ? Hay có biển? Chắc là khác nhau đây! Nhưng mình nghĩ có một điều mà mảnh đất nơi mình và bạn sinh ra đều có một điểm chung, đó chính là những người dân chân chất, gắn bó với mảnh đất quê hương dù nó có đổi thay như thế nào! Nhà mình vẫn trồng lúa, dù khu công nghiệp đã mua gần hết đất của bà con. Một buổi trưa hè nắng bức, những người nông dân vẫn ra đồng, sản xuất và thu hoạch, hình ảnh về một làng quê vẫn còn, không còn lam lũ như xưa mà mang một sắc thái khác, vui tươi và lạc quan và mình vui vì điều đó, tuổi thơ mình đã không lớn lên với những bức tường xung quanh, với những ngôi nhà sin sít chật hẹp như nơi mình đang bon chen thế này mà tuổi thơ mình vẫn được sống với  không gian xanh rì của lúa mới, cánh đồng vàng ươm của mùa gặt, cần câu cá xít của lũ trẻ con bên bờ ao gần nhà, buổi trưa trốn ngủ lấy đòn gánh của mẹ làm bập bênh rồi cả nhưng đêm mưa rào cùng bố và anh đi soi nhái nữa…

 

Rời xa thành phố

Đô thị phồn hoa

Em trở về nhà

Ra đồng gặt lúa

 

Mẹ đưa liềm cắt

Em thì buộc rơm

Bác Hải - hàng xóm

Khom tay lượm cùng

Mùa này nước úng

Phải dùng bạt lôi

Em xếp lúa đầy

Cho tay bố kéo

Trời thì nắng héo

Mẹ lại còng lưng

Bố mặt đỏ bừng

Vẫn mừng cây lúa

 

Bông  nào nặng trĩu

Hạt nào mẩy căng

Người gặt phăng phăng

Chất đầy một..đống

Mặt cười rạng rỡ

Năm nay được mùa

Bông nào cũng nặng

Mang thóc về phơi!

 

Trên hành trình của cuộc đời, khi tuổi trẻ đang sục sôi, mình mong muốn làm được điều gì đó thật đặc biệt trước khi tạm biệt giảng đường đại học sau 4 năm gắn bó, trước khi trở về quê hương Hưng Yên yêu dấu, trước khi lao mình vào cánh cửa cuộc đời đang mở sẵn chờ. Sẽ chẳng còn nhiều cơ hội, chẳng còn nhiều thời gian để mình phân vân, lưỡng lự. Tự cho mình cơ hội đến  với  Đạp xe xuyên Việt. Đến những vùng đất chưa từng đặt chân, gặp những con người chưa từng gặp gỡ, làm những việc chưa bao giờ làm, trao những yêu thương mình chưa từng trao, chắc chắn sẽ có vô cùng nhiều cung bậc cảm xúc đang chờ đón! Chỉ tưởng tượng thôi mình đã thấy hạnh phúc và bồi hồi, cảm xúc yêu thương mảnh đất chữ S thiêng liêng, lòng yêu nước, niềm tự hào dân tộc  trỗi dậy qua những bản tin thời sự trong ngày càng thôi thúc mình phải đi, phải đi!!!!

Nào! Xách balo lên và giơ tay nói “Xin chào”! :D

Mình đã đến ngôi nhà Đạp xe xuyên Việt, gặp gỡ và tham gia cùng các bạn những chuyến đi thực tế, mình nhận ra một SỰ THẬT là: “Bạn không dễ dàng gì để có được một bức ảnh 1 mình bạn mà đẹp đâu ! Mỗi bức ảnh đều có sự “bon chen” vì cuộc sống chật trội.

 Và đây! Sau bao nhiêu nỗ lực! Mình đã có bức ảnh chỉ 1 mình mình 

 

Mong chờ những này sắp tới!!!! Cùng anh em ba miền thực hiện những chương trình ý nghĩa, những chuyến đi tuyệt vời, những “Hành trình kết nối yêu thương”.

Các bạn nhớ like, coment, share ủng hộ mình thực hiện giấc mơ Xuyên Việt nha! He he

Cảm ơn ban tổ chức đã có một chương trình vô cùng ý nghĩa giúp các thành viên trong Đạp xe xuyên Việt xích lại gần nhau hơn và kết nối yêu thương! ^_^