BA MẸ! ĐÃ ĐẾN LÚC CON CHẮP CÁNH BAY…
Kính gửi ba mẹ yêu quý của con!
Mười sáu năm trước ba mẹ con phải xa quê, và con…từ khi lên năm chưa có năm nào con được gần bên ba mẹ quá ba tháng hè. Con nhớ ba mẹ thì chỉ biết “đập” nỗi nhớ vào trong sách vở, còn ba mẹ nhớ chị emcon thì chỉ biết “đập” nỗi nhớ vào trong những giọt nước mắt và những giọt mồ hôi đã thấm đẫm cả đất Tây Nguyên.
Ở với ông bà ngoại, con tự lập trình cho mình phải học chăm và ba mẹ cũng vui lòng. Khi viết thư cho ba mẹ, lúc nào con cũng viết dài ơi là dài, rồi con kể đủ thứ chuyện, chuyện ăn, chuyện ngủ, chuyện học, chuyện bạn bè,...luôn muốn ba mẹ biết rằng con ở ngoài này rất tốt, ba mẹ đừng lo. Rồi khi ba mẹ viết thư cho con, con thấy vui, những nét chữ cứng của người vốn quen vác cuốc mà lâu rồi chưa cầm bút, những bức thư mà lúc nào con cũng gặp một chữ rất hay: “con gái của mẹ có khẻo không con? Ông bà ngoại có khẻo không?..Ở trong này ai cũng khẻo hết”…nhưng cuối thư lại là “ con nhớ giữ gìn sức khỏe”. Câu đó không bao giờ sai lỗi hết, bởi đó là câu chất chứa nhiều nỗi nhớ thương và lo lắng nhất.
Mặc dù không có ba mẹ ngày đêm bên cạnh nhưng tuổi thơ con cũng trôi đi trong yên bình bởi con được sống trong vòng tay yêu thương bảo bọc của ông bà ngoại-những người mà con phải tri ân rất nhiều. Ông bà là những người tuyệt vời, đời ông bà khổ với con cái giờ lại thêm hai đứa cháu thơ, cuộc sống không mấy dư giã nên giờ càng thiếu thốn.Mặc dù không được ăn ngon mặc đẹp nhưng con chưa bao giờ đói ba mẹ ạ! Ông bà nuôi con kĩ quá kĩ để bây giờ...
Bây giờ…ba nói rằng con là một đứa ăn chưa no lo chưa tới, vì vậy lo học và cấm yêu. Người như con dễ tin nên dễ dụ cũng chính vì thế mà ba lo cho con nhất. Bản thân con cũng thấy thế thật..
Bây giờ…mẹ nói con rằng mẹ hiểu con rõ như lòng bàn tay bởi những suy nghĩ của con lúc nào cũng non nớt và nông nỗi, dễ đoán. Mẹ nói con gái mẹ ếch ngồi đáy giếng làm sao ếch biết biển sâu bao thước, trời rộng bao nhiêu! Lúc nào mẹ cũng chê con làm sao mà sống với người ta, chắc chắn là không thể ở với mẹ chồng được rồi: “ Con nghĩ gì nói nấy, thẳng như ruột ngựa nên khó mà tránh khỏi làm phật lòng người ta. Con không biết kiềm chế, hay nóng nảy y chang ba con. Làm việc gì cũng vội vàng, không tính toán kĩ lưỡng thì thành ít bại nhiều. Đặc biệt là tính ngang như cua ghẹ, lớn rồi chứ còn nhỏ nữa đâu!” Mẹ cứ nói với con nửa đùa nửa thật: “Không biết bao giờ con mới trưởng thành được đây!”
Giờ con muốn thay đổi ba mẹ ơi. Con muốn sống khác. Con là Bảo Bình đôi khi nhút nhát, thích yên tĩnh, kín đáo và hay tưởng tượng ra những thứ đáng sợ trên thế giới này nên hay nhạy cảm và đề phòng quá mức. Nhưng Bảo Bình con mặt khác lại là con người của xã hội, năng động và náo nhiệt, không bao giờ muốn sự gò bó và luôn muốn sống theo ý mình chứ không theo ý người. Vì vậy, khi biết đến “Đạp xe xuyên Việt – Hành trình kết nối yêu thương”, sau khi tìm hiểu con đã không chút do dự xin ba mẹ cho con thực hiện một bước đột phá mới trong cuộc đời con. Con xem nó như là một cơ hội để con thay đổi con người hiện tại. Xuyên Việt không chỉ là một hoạt động từ thiện, kết nối các vòng tay nhân ái, mà nó còn là cơ hội để con khám phá và trải nghiệm bản thân qua những khó khăn, thử thách trên mỗi chặng đường. 35 ngày đêm để con đi khắp mọi miền đất nước dù nắng hay mưa, sống cùng tập thể, đoàn kết và hỗ trợ nhau. Con sẽ học được những kỹ năng sống mà bao năm qua trường học chưa dạy con. Con sẽ học trên trường đời để hoàn thiện bản thân. Một con người mới hứa hẹn sẽ lột xác sau khi “Đạp xe xuyên Việt”, trưởng thành hơn, chững chạc hơn. Sẽ không còn là ếch ngồi đáy giếng giống như mẹ nói.
Hôm nay là ngày 16 tháng 06, xe đạp con gửi ra Hà Nội rồi. Tối 24 là con lên tàu và Hà Nội ơi…thẳng tiến! Trước khi đi con muốn ba mẹ đọc bức thư này. Con yêu ba mẹ nhiều lắm. Con cứ nghĩ ba mẹ phản đối nhưng ba mẹ lại bảo: “Con ơi! Đã đến lúc con chắp cánh bay… mỗi người chỉ sống một lần trên đời, vì vậy hãy làm cho cuộc sống trở nên kỳ diệu và hãy nhớ con mà bỏ cuộc thì không xong với ba mẹ đâu đấy!”. Yêu ba mẹ quá đi thôi.