Nó biết đến “Đạp xe xuyên Việt” đúng cách đây mộ tnăm và ngỡ như đã trở thành một trong những con người xuyênViệtđó. Cái ngày mà nó biết đến chương trình này thì dự định đi “Mùa hè xanh” không cánh mà bay và đó cũng là những ngày nó thấy mình trẻ thật sự. Nhưng đúng là ai biết trước được chữ ngờ. Ngọn lửa chưa kịp bùng cháy thì đã bị dập tắt. Đến phút chót vì bất khả kháng mà nó để giấc mộng xuyên Việt lại Sài Gòn và bước lên tàu về quê. Đó cũng là lần đầu tiên về quê với tâm trạng tiếc nuối không nỡ của đứa con gái- người mà đã khóc nức nở đòi bỏ học về nhà khi mới đặt chân đến mảnh đất này chỉ một tháng.
Và rồi cái ngày định mệnh cho nó biết đến “Hành trình tháng 4” để nó gặp lại những con người đầy nhiệt huyết đó và quan trọng hơn là nó nhận ra rằng: thì ra nó vẫn sẵn sang bùng cháy bất cứ lúc nào.
Nó thấy mình thật may mắn khi một lần nữa cơ hội lại đến. Mặc dù còn một bức tường khá khó khăn trước mắt nhưng nó nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này. Nó cần có sự đồng ý của cha mẹ, điều đó không phải dễ dàng gì. Nhưng nó sẽ dung chính cái sự nhiệt huyết tràn đầy này để thuyết phục họ. “Cha mẹ đừng lo cho sức khỏe của con vì con là võ sĩ mà ^__^”.
(đaiđỏ_thứ 2 từphải qua)
Khi nó nói ý định đi xuyên việt thì tất nhiên sẽ không thiếu những câu đại loại như: “mày rảnh quá?” , “mày bị điên hả?” hay “mày đi như vậy về chắc tàn tạ luôn đó”. Ừ! Nó điên cũng được nhưng nó được điên theo cách của riêng mình còn bạn? bạn đã từng điên theo cách chính bạn chưa? Ừ thì chắc da sẽ đen đi nhiều, mặt nổi nhiều cục mụn.Nó cũng là con gái, nó cũng muốn mặt xinh da trắng vậy?
Thế nhưng bạn của tôi ơi! Cái giá cho làn da rám nắng hay mấy cục mụn đó sẽ không oan uổng chút nào đâu. Nhan sắc rồi cũng già đi theo thời gian với lại “vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà” sẽ có vô số người trắng hơn, xinh hơn nhưng khoảng thời gian mà bạn có sẽ chỉ là của riêng bạn và nó sẽ đẹp mãi, trẻ mãi.
Người ta nói tuổi trẻ con gái ngắn ngủi lắm. Ừ! Chính vì điều đó mà hãy trải nghiệm đi khi còn có thể. Tôi không dám chắc sau vài năm nữa mình vẫn vô âu, vô lo, thích bay nhảy như thế này nhưng tôi dám chắc chắn lúc đó tôi sẽ thật tự hào vì đã không để tuổi trẻ qua đi một cách nhạt nhẽo. Để rồi sau này già đi nhìn lớp trẻ năng động nghĩ lại mà hạnh phúc: “ngày xưa mình cũng trẻ trâu như vậy đó!”.
Tôi sẽ luôn bước đi và cười tươi như thế này trên những chặng đường phía trước. ^__^.
Hai mươi năm về sau bạn sẽ hối hận về những gì bạn không làm hơn là những gì bạn làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo ra khỏi bến đỗ an toàn. Hãy để cánh buồn của bạn đón trọn lấy gió. Thám hiểm. Mơ mộng. Khám phá. – Mark Twain.