Vậy là sau 5 tuần rong ruổi, phơi mặt trong đống xoong chảo, đội hậu cần chúng ta đã "hạ cánh an toàn", bây giờ chúng ta có thể vênh mặt lên khoe khoang với thiên hạ rằng chuyến đi đã thành công tốt đẹp! 


Gắn bó với nhau suốt 1 thời gian dài, chia sẻ cùng nhau rất nhiều cảm xúc và trải nhiệm, bây giờ chia tay, ai về nhà nấy, hụt hẫng và buồn ghê gớm!


Và đây là đội quân nhà mình!

 

 Chia tay đội, e nhớ mọi người của đoàn mình lắm ạ

Thứ nhất em nhớ tới chị Trang béo với 3 nồi cơm :

Cơm ơi ta nhớ mi nhiều

Mỗi khi ta đói mi đều tới lui

Từ miền ngược đến miền xuôi

Ta đâu mi đấy tới lui hoài hoài

Một đêm ngon giấc ngủ say

Sáng ra bụng đói có ai hiểu mình

Cơm tôi người bạn chung tình

Chỉ cơm mới hiểu lòng mình mà thôi

À ơi! từ thuở trong nôi

Mới lọt lòng mẹ một đời với cơm

Thứ 2 em nhớ tới những nhát dao đông đốp của anh Điệp mỗi khi a đập tỏi, đạp hành

 

Thứ 3 em nhắc tới là chị Lan với biệt danh “ Bà Lan già “ – 1 người chị chịu thương chịu khó và lớn tuổi nhất đội

Thứ 4 là Phương chăm chỉ, dáng người nhỏ bé ôm bom cho a Điệp 1 hôm mà phóng như bay trên chiếc xe cà tàng

 

 Thứ 5 là cô bạn thân Thu Trang – ăn, ngủ, tắm, giặt quần áo, đi chơi… luôn luôn có nhau

 

 Người có công nhất trong đội hậu cần là Lão Thu thân thiện, chuyên gia bắt bẻ mình làm việc vặt nhất là món đập dừa, câu cửa miệng mình dành cho lão là " Sống với người hâm âm thầm mà chịu đựng"

 

 

 

 

Tiếp theo là chị Trang Trịnh, Trâm, Giang, Linh, Ngọc những thành viên không thể thiếu của đội hậu cần

 Người cuối cùng là Ly lả lướt – nhỏ nhắn, xinh xắn, đánh yêu, hay cười

 

 

 Và cũng không thể quên được gắn bó với đội hậu cần còn kể đến bác lái xe – Bác Thuyên - chúng con cảm ơn bác đã gắn bó trong suốt cuộc hành trình dài này

 

 Những bức ảnh tập thể đi chơi – hiếm hoi lắm mới có những thời gian rảnh rỗi tụ tập như thế này đấy nhé

 

Bữa cơm cuối cùng

 

Và tấm ảnh kỉ niệm cuối hành trình Mũi Cà Mau

 Đêm nay tôi bỗng nhiên vui 

Thấy sung sướng được làm người khổ đau

Văn chương nào biết chuốt trau 

Nhờ bao đau khổ thơ trào tuôn ra. 

Người nghe cảm động xót xa 

Thả thơ tung cánh bay ra giữa đời 

Xin thành thật, cảm ơn Người 

Cho tôi thấy lại cuộc đời thắm xanh.Trong chuyến Xuyên Việt này, miền đất nào tôi cũng mong được ghé

đến, được chạm vào cái hồn của miền đất đó. Nhưng điều đó quả là quá tham vọng, bởi chúng tôi chỉ có

thể lướt qua các miền đất đó, in dấu chân mình, để rồi mong ngày được trở lại. Hẹn gặp lại tất cả các

bạn của tôi vào 1 buổi off sớm nhất nhé.