Hôm qua, vài người bạn nhắn tin cho tôi: “Bạn sao rồi? Còn mình thấy nhớ nhớ…”

Hai chuyến đi Sơn Mỹ và Tây Ninh, chúng tôi có những thành viên mới, và cả những người cũ. Hành trình luôn bắt đầu từ những nhịp đạp xe hăng say và đầy hào hứng. Cảm giác như những người leo núi, luôn sẵn sàng cho thử thách phía trước. Quãng đường hơn một trăm ki lô mét hẳn không dễ dàng gì, bởi các bạn đang dùng chính sức lực của mình, đi qua những con đường đầy nắng. Nhưng chúng ta có thể bắt gặp được những hình ảnh đẹp, sáng lên như một ánh hào quang khi khó khăn chợt đến. Đó là những lúc dắt tay nhau để tiếp sức cho đồng đội lúc mệt mỏi trên đường, là những lúc chăm sóc nhau khi vài sự cố xảy ra, anh chàng kỹ thuật dừng lại sửa xe cho người bạn phía trước, sẽ không khó để thấy được người phía sau cũng sẽ dừng lại để phụ giúp.

 

 

Ai đó từng hỏi, chúng tôi đi như vậy để làm gì, xe máy hay ô tô chẳng phải nhanh mà tiện lợi hơn sao. Chúng tôi đạp xe là bằng sức lực của mình, bằng cách đơn giản nhất, để mang yêu thương đến nơi chúng tôi dừng chân, hay đơn giản chỉ là vượt lên thử thách cho chính bản thân mình. Chắc hẳn, các bạn tình nguyện viên trong hai chuyến đi vừa qua không những không quên những giây phút trên những con đường, mà còn nhớ rất rõ về những trò chơi do chính các bạn làm, những món quà mà các bạn mang đến cho lũ trẻ miền xa. Nó không quá lớn để thay đổi điều gì, nhưng đó lại là món quà tinh thần mà biết đâu lại chạm vào đâu đó trong suy nghĩ của bọn trẻ, để chúng hướng đến những điều tốt đẹp. Tôi còn nhớ trong lúc dạo quanh khuôn viên trường học sau chương trình tại trường tiều học Sơn Mỹ 2, các em cũng đang về nhà, có cô bé chạy lại nói với tôi: “Chị ơi, sau này em cũng sẽ đạp xe như mấy anh chị”. Chỉ có vậy, đơn giản thôi, tôi mỉm cười cả buổi.

 

Khác với Sơn Mỹ, Tây Ninh với chúng tôi đơn giản mà lại thân thương. Về lại Tây Ninh, nơi có ngôi nhà chung của Xuyên Việt qua bao năm. Đầu chặng đường có khi còn xa lạ, mà về đây, ai cũng bắt tay vào lau dọn, sửa chữa nhà, như anh em từ lâu, như đây chính là mái nhà của mình. Tối đến, ngồi quay quần bên nhau, chơi ma sói, nối chữ, rồi những câu chuyện để gắn kết thêm cho tình bạn, tình đồng chí cũng được buông lời trải lòng cùng nhau!

 

Đạp xe ở Hành Trình Kết Nối Yêu Thương không chỉ là mang nụ cười đi xa, để những vùng sâu được kết nối tình thương với nhau mà còn là gắn liền sợi dây tình cảm của chính những con người trong chuyến hành trình ấy. Mỗi chuyến đi một cách bày tỏ. Bày tỏ bằng trò chơi để liên kết đồng đội. Bày tỏ bằng những hành trình đòi hỏi kiên trì để san sẻ, tiếp sức hay niềm tin cho nhau. Bày tỏ bằng câu từ, để lắng nghe và cảm nhận, đêm về mỉm cười nghĩ về một gia đình mới.

 

Vậy rồi sau chuyến đi, mọi chuyện sẽ trở về với thói quen thường nhật vốn có. Đêm đến đọc lại nhật ký những ngày đi xa, nghĩ bụng, trang tiếp theo nhất định sẽ tiếp tục viết về hành trình cùng Xuyệt Việt!