HÀNH TRÌNH CHINH PHỤC CHƯ YANG SIN 2 NGÀY 1 ĐÊM 30.04 - 01.05.2015
Thành viên: 22 người + 3 kiểm lâm

Công tác chuẩn bị cho chuyến đi này kéo dài 2 tháng do hầu hết các thành viên không có kinh nghiệm, yếu thể lực. Khoảng thời gian ấy, tôi lúc nào cũng nghĩ về Chư Yang Sin, về hành trình này sẽ ra sao, là gian khổ hay  tinh thần và thể lực liệu có đảm bảo, khoảnh khắc vượt qua mọi yếu đuối để chinh phục đỉnh như thế nào??

Trước ngày lên đường, chúng tôi tập trung tại phòng Bi Nhỏ để kiểm tra hành lý, đồ dùng chung. Mọi người chung tay cùng nhau lên kế hoạch, cùng đi chợ mua đồ, cùng chuẩn bị cơm nắm, cùng nghỉ ngơi, cùng lo lắng, cùng vui cùng buồn…. Thế mới hiểu chúng tôi đã ở bên cạnh nhau nhiều thế nào… đủ để mọi người hiểu nhau hơn…. 

Đêm ấy, đông đúc, nóng nực và cái tâm trạng háo hức cho ngày mai đã khiến chúng tôi không ngủ được nhiều.



Trước giờ xuất phát

3h30 sáng, mọi người thức dậy, thay phiên nhau vệ sinh cá nhân, kiểm tra lại đồ đạc, xuất phát đến điểm tập trung là cổng đại học Tây Nguyên. 5h15 lên đường, tôi tranh thủ thông báo cho đoàn ghép team ở Krông Bông và Lak.

6h, mọi người ghé ăn sáng tốc hành. 8h có mặt tại trạm kiểm lâm số 6 như kế hoạch. Một vấn đề phát sinh khi bên Ban quản lý rừng và trạm chưa thống nhất ý kiến khiến chúng tôi phải thương lượng lại vấn đề người dẫn đường và trông xe lần nữa. Cuối cùng quyết định chúng tôi sẽ thuê 2 người bản địa coi xe và 3 kiểm lâm dẫn đường: anh Dũng, anh Lệ (a Lẳng Lơ) và anh Thanh.

9h chúng tôi tiến về phía thác Dak Tuor, 1 lần nữa vấn đề quản lý gặp chút rắc rối khi bên bảo vệ rừng không cho dẫn đoàn xe lên rừng. Anh Dũng đã phải nói chuyện rất lâu và cuối cùng chúng tôi cũng được qua nhưng người bảo vệ có vẻ không hài lòng.



Đường lên thượng nguồn

Dẫn chúng tôi lên thượng nguồn là đoạn đường bê tông rộng 1m tầm 20km ngoằn ngèo, với nhiều dốc, khúc cua nguy hiểm… Trên đường đi, thi thoảng chúng tôi lại gặp cây cối đổ chắn ngang đường. Đoàn ghép team cũng gặp chút khó khăn khi 1 xế không quen đường nên ngã xe liên tục, 2 trong số xế của chúng tôi cũng k quen đi đường rừng, và đành gửi 1 ôm cho anh Thiên -  thành viên ghép team có nhiều kinh nghiệm đi đường dài và leo núi.

11h chúng tôi tới điểm bỏ xe lại, kiểm tra lại đồ dùng lần nữa. và bắt đầu leo.
Hầu hết các thành viên trong đoàn lần đâu leo núi, lại chọn ngay một ngọn núi dốc như Chư Yang Sin quả là một kế hoạch mạo hiểm. Đoạn đầu tiên, chúng tôi đã leo với cú sốc tâm lý khá lớn, trong đầu cứ văng vẳng ý nghĩ: chân mình đuối quá rồi, có đi về hay leo tiếp! Ôi thôi, lúc đó tâm trạng tuyệt vọng thế nào. Tầm 20 phút, chúng tôi đã phải dừng lại vì quá mệt và quá mỏi.

Trong vòng 2 tiếng, chúng tôi nghỉ đến 5-6 lần. Các bạn yếu dần tụt về phía sau, rất may là đã có các bạn nam đi kèm, cổ vũ tinh thần. Các anh kiểm lâm cũng rất tâm lý khi thấy có nhóm tụt lại phía sau liền nhắc nhở mọi người dừng lại chờ và liên tục thay nhau dẫn đoàn, chốt đoàn cho chúng tôi.



Dừng ăn trưa lúc 12h30. Thức ăn là cơm nắm và bánh mì.


Tranh thủ chợp mắt...

1h30 chúng tôi lại tiếp tục hành trình đu bám bò trườn tiến về phía lán dưới lòng suối. 3h tới nơi. Cái lán đơn giản chỉ là bộ khung cây đủ để 20 mấy cái võng cùng chen chúc qua đêm. Chỉ mang theo 1 chiếc bạt, chúng tôi chấp nhận ngủ sương, dùng chiếc bạt duy nhất ấy chặn suối lấy nước tắm rửa, nấu cơm.

Chỗ nghỉ ngơi của đoàn là một cái lán bên dòng suối cạn

Việc đầu tiên là là mắc võng vì các thành viên đã quá đuối cho ngày đầu tiên: độ cao 1700m và balo gần 10kg.

Do ở lòng suối nên cây cối khá ẩm ướt, tuy vậy việc nhóm bếp khá dễ dàng vì có sự giúp đỡ của anh Thiên. Mọi người chia nhau ra nấu nước, làm gà. Bi Nhỏ muốn thử tài cắt tiết nhưng gặp chút khó khăn. Trịnh Hương trở thành đầu bếp của đoàn, nấu hẳn nồi cơm và canh to bự lại còn được các anh kiểm lâm khen lấy khen để.


Bếp lửa đỏ rực giữa đại ngàn Chư Yang Sin

Bữa tối là món gà nướng, cơm và canh chua thịt gà bonus thêm chai rượu nếp của 3 anh kiểm lâm. Ăn uống xong mọi người quây quần bếp lửa trò chuyện, hát hò ….

Đêm Chư Yang Sin lạnh đến tê người, nửa đêm tỉnh giấc tôi chẳng thể nào ngủ lại được. Trở dậy nhóm bếp, Bi Nhỏ cũng thức dậy cùng. Được một lúc thì chúng tôi quyết định đi nằm lại để không ảnh hưởng tới giấc ngủ của mọi người. Bật chút nhạc để quên đi cái lạnh thấu xương của núi rừng. 


Quên tắt báo thức, 3h30 nhạc đt vang lên khiến tôi giật mình. Bởi lạnh nên hầu như chẳng ai ngon giấc, mọi người đồng loạt dậy, thêm củi vào bếp, ngồi sưởi ấm. Dù mất ngủ những chẳng ai trong số chúng tôi cảm thấy uể oải hay mệt mỏi. Hình dung về đỉnh Chư Yang Sin là động lực thôi thúc chúng tôi!



Dù mệt nhưng trên môi ai cũng nở nụ cười

Được cảnh báo là chặng đường hôm nay sẽ vất vả hơn rất nhiều so với hôm qua. Tôi trong lòng có chút lo lắng. Quả thật khó khăn hơn nhiêu so với tượng tưởng của tôi. Những dốc đá dựng đứng đã khiến cho hành trình của chúng tôi trở nên gian khổ hơn.



Nào ta cùng leo,leo, leo!

Các thành viên yếu dần cảm thấy bất lực để vượt qua, thậm chí đã có ý nghĩ bỏ cuộc, nhưng nhờ sự động viên và giúp đỡ của các bạn trong đoàn cũng như các anh kiểm lâm nên dường như các bạn đã bỏ qua được hết những suy nghĩ yếu đuối đó, cố gắng bám đoàn.



Hai thành viên yếu của đoàn, vượt qua bao khó khăn cuối cùng cũng chinh phục được Chư Yang Sin


Tuy đoạn đường đường ngày thứ 2 vất vả nhưng chúng tôi đã quen chân, tốc độ đi nhanh hơn, ít nghỉ chân hơn. Mấy anh kiểm lâm lúc nào cũng nói: Gần tới rồi! Một đoạn nữa thôi! Sắp lên tới rồi! Muốn hỏi thật mấy anh là còn bao lâu nữa mà mấy anh chỉ nói có vậy. Không tin được.....

Chỉ vì không tin lời mấy anh mà khi thấy mọi người tụ tập, tôi cứ ngỡ là mọi người đang nghỉ chân. Khi mấy anh khẳng định đây chính là đỉnh rồi! thì lại cảm thấy hụt hẫng (vì tôi đã lên tinh thần sẽ còn leo nữa, haizz)

Đoàn chúng tôi tận hưởng niềm vui chiến thắng!

Từ đỉnh núi, nhìn quanh chỉ có mây và sương, chỗ chúng tôi đứng sương cũng phủ quanh. Nắng đang lên, mây dần tan, đại ngàn Chư Yang Sin bao la hiện ra phía dưới.

Mây mù bao quanh Chư Yang Sin

Thật hùng vĩ! Thật quyến rũ! Tôi bị lôi chân vào hành trình nãy cũng bởi những hình ảnh hấp dẫn về Chư Yang Sin, về những chuyến đi hành xác giữa núi rừng mà không phải ai cũng liều mình chấp nhận. Chúng tôi, những người con của Tây Nguyên muốn một lần tự tìm hiểu về nơi mình sống, được làm chủ được chính mình, thách thức bản thân. Hành trình Chư Yang Sin khép lại, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một kỉ niệm. Sắp tới đây, chúng tôi sẽ tiếp tục làm một đứa con trung thành cho đất mẹ Tây Nguyên bằng một hành trình khác - hành trình chinh phục ngọn núi cao nhất của Tây Nguyên: Núi Ngọc Linh.

Thích Hành Xác

(Bài viết sử dụng hình ảnh của các thành viên trong đoàn.)