Cuối cùng thì những mong đợi về chuyến đi thực tế ở rừng Rú Chá và biển Hải Dương của tôi và các thành viên của đạp xe xuyên Việt – Huế khác cũng thực hiện được, nó là cả một kỉ niệm đẹp của tôi mà tôi cho rằng khoảng thời gian tuy ngắn ngủi đó thực sự đầy ý nghĩa.
6h15 mọi người tất cả ai nấy đều háo hức đạp xe về điểm thực tế đầu tiên – rừng Rú Chá (cách trung tâm thành phố gần 17km), 5 chiếc xe đạp “cà tàng”, 6 bạn trẻ bắt đầu chuyến thực tế đầu tiên. Quãng đường tuy không dài cho lắm nhưng dưới cái nắng nóng gay gắt của mảnh đất Huế làm các thành viên nhanh thấm mệt nhưng trái trái lại với đó, trên khuôn mặt mỗi người đều nở nụ cười vui vẻ.
Đạp xe hơn một tiếng, cả đoàn đã đến được với khu rừng ngập mặn nguyên sinh duy nhất còn lại trên phá Tam Giang. Mọi người cùng nhau khám phá vẻ đẹp đầy hoang sơ nơi đây.
Sau đó là những tiếng cười từ các trò chơi mang tính hại não một cách ghê gớm làm phá tan bầu không khí yên tĩnh nơi đây. Rồi là hoạt động nấu ăn, “ở đây là rừng ngập mặn lấy đâu ra nước sạch để nấu đây?” Ôi thôi rồi, bụng đã đói mà tính đi tính lại chả biết nấu gì, bàn bạc một hồi lâu “thôi ăn bún đi mọi người”, “ờ, vậy đi cho nhanh, đói lắm rồi” mọi thành viên đều đồng ý. Bữa ăn tuy đạm bạc nhưng mọi người đều no, không phải no vì ăn mà no vì sự vui vẻ, thân thiết và cả sự yêu thương.
Tiếp tục hành trình, một đoạn đường khá dài vào buổi trưa nắng, biển Hải Dương, “8km nữa thôi, gần đến rồi” ấy vậy mà không ai để ý gì đến câu nói, vẫn là những câu nói cười đùa vui vẻ xua tan đi sự mệt nhọc trên đường đi. Vừa đến biển Hải Dương, bầu không khí mát rượi bởi gió từ biển thổi vào làm mọi người cảm thấy thật dễ chịu. Mọi người nghỉ giải lao xong tất cả “lao đầu” xuống nhăt rác, “nhặt mau để sống ảo nào!!!” – “lại thêm một động lực nữa để hoàn thành tốt công việc”, những câu nói đùa vui vẻ cứ vậy xuất hiện liên tục tạo nên những tiếng cười suốt chặng đường, nó làm cho những trái tim như càng xích lại gần nhau hơn. Thành viên xuyên Việt Huế dễ thương thật phải không nào???
Chuyến thực tế đầu tiên khép lại với một kỉ niệm đáng nhớ nữa, một thành viên “lanh chanh” hỏi đường tắt về thành phố, cả nhóm bị lạc thế là tối đến mới về được nhà.
Ôi, thật là một trải nghiệm vô cùng ấn tượng, nó đã để lại bao nhiêu kỉ niệm vui và trở thành những kí ức khó phai nhòa trong quãng đời sinh viên của tôi và chắc chắn cũng như đối với các thành viên xuyên Việt Huế khác.