Cứ mỗi độ hè về, các nhóm tình nguyện có truyền thống đạp xe xuyên Việt lại rục rịch tập luyện và tuyển quân để kịp tiến độ lên đường. Tuy nhiên, không phải thành viên nào có thể lực, thích đạp xe và muốn xuyên Việt cũng được tham gia mà các tình nguyện viên phải vượt qua rất nhiều thử thách và đôi khi những chông gai họ gặp phải không phải do ban tổ chức đưa ra mà lại ở phía gia đình. Đặc biệt, các nữ tình nguyện viên muốn dành cả 2 tháng hè để đạp xe tình nguyện, để dãi nắng dầm mưa, ăn uống dọc đường, nằm ngủ tập thể ở những nơi tạm bợ.

Là một nữ sinh đam mê thiện nguyện nhưng chưa nhận được sự đồng tình của bố mẹ, bạn Tạ Thị Thúy (sinh viên năm 2, khoa Tây Ban Nha, Đại học Hà nội) đã viết một bức thư để thuyết phục gia đình đồng ý cho bạn ấy tham gia chuyến đi xuyên Việt cùng câu lạc bộ Mùa hè xanh trong hè tới.

 

 Bức thư gửi bố mẹ của nữ tình nguyện đạp xe xuyên Việt

Đi tình nguyện cho con những trải nghiệm mà nhà trường và sách vở không mang lại.

Cùng đọc bức thư của Thúy gửi về cho bố mẹ:

Thư gửi bố mẹ!

Trước tiên, con muốn nói con không phải là đứa trẻ hư khi bố mẹ bảo con không thương bố mẹ. Nếu không kính trọng và yêu quý gia đình, con đã giấu bố mẹ cái ý định đạp xe ròng rã cả tháng trời từ Bắc vào Nam.

Con biết, bố mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn và dành những điều tốt đẹp nhất cho con. Tận sâu trong thâm tâm, con luôn biết ơn bố mẹ vì điều đó, dù không làm bố mẹ tự hào, nhưng con cũng không để bố mẹ phải buồn lòng.

Bố kịch liệt phản đối chuyến đi của con, còn mẹ thì lén nhìn con thở dài, con biết, tất cả cũng chỉ vì bố mẹ yêu thương mà lo lắng cho con. Mẹ bảo, con gái thì chẳng nên đi nhiều, đày mình dưới cái nắng chói chang, đầm mình trong mưa thế để được cái gì chứ? Mẹ lo con sẽ chịu nhiều vất vả, sợ những khó khăn trên đường con không thể vượt qua.

Mẹ ạ! Con có những người bạn đồng hành rất tuyệt vời, dù chỉ mới quen cũng sẵn sàng giúp con vô điều kiện. Các bạn ấy có thể chịu khát để nhường cho con ngụm nước cuối cùng, một chiếc lương khô cũng bẻ làm ba để cùng nhau vượt qua cơn đói bụng. Chúng con luôn sát cánh bên nhau, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau vượt qua gian khó và thiếu thốn. Giữa chúng con tồn tại thứ tình cảm thân thiết gắn bó như anh em ruột thịt. Đấy chính là điều quý giá con nhận được sau mỗi chuyến đi

 

Bức thư gửi bố mẹ của nữ tình nguyện đạp xe xuyên Việt

Con đã có những người đồng đội rất tuyệt vời

Bố bảo, họ hàng làng xóm sẽ nghĩ thế nào về một đứa con gái thay vì giỏi nữ công gia chánh thì lại hùng hục đạp xe đi đến nơi này nơi kia? Bố mẹ ạ, con thật sự không quan tâm người ta nghĩ gì về con và con mong bố mẹ cũng thế. Họ không phải là người nuôi con khôn lớn, không phải là người lo lắng cho con nên họ nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là bố mẹ thôi. Con đã có thể giấu bố mẹ và tự mình đi, nhưng con đã không làm thế. Vì dù làm gì con cũng mong nhận được sự ủng hộ từ bố mẹ.

Bố nói: Bố sẽ không cho con một xu, nếu con cứ khăng khăng muốn đi theo cái cách đấy. Bố ạ! Chỉ cần bố đồng ý, con sẽ tiết kiệm, đi làm thêm, con không tin, tiền bạc có thể trở thành lý do ngăn cản con thực hiện ước mơ của mình. Con sẽ đi để được sống và sẻ chia với những mảnh đời bất hạnh, con sẽ tới chơi với những em nhỏ nhà nghèo để hiểu hơn những giá trị trong cuộc sống. Con sẽ biết trân trọng những thứ mình đang có sẽ hiểu hơn sức lao động và những của cải vật chất mà bố mẹ dành dụm cho con. Con nghĩ, sau chuyến đi này, con sẽ có được nhiều trải nghiệm quý giá, sẽ có được những bài học mà nhà trường, gia đình hay những người bạn giàu có không mang lại cho con.

 

Bức thư gửi bố mẹ của nữ tình nguyện đạp xe xuyên Việt

Con sẽ đi để trưởng thành hơn

Bố mẹ ạ! thế giới ngoài kia rộng lớn lắm, đi là cách để con ngắm nhìn thế giới và trưởng thành, vì vậy con mong bố mẹ hãy yêu thương nhưng đừng giữ chặt con trong vòng tay của bố mẹ. Hãy để con được đi, được sống, được va chạm, được rèn giũa, được vấp ngã và lớn khôn. Hãy để cho con được làm những gì con muốn và học cách tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Dẫu chuyện gì xảy ra, thì con cũng sẽ tự hào vì con đã có được những bài học sau khi vấp ngã chứ không phải hối hận vì con đã chẳng dám làm.

Con sẽ vẫn đi. Con sẽ làm thế, không phải là bồng bột, ngang bướng hay chứng tỏ là một đứa con gái cá tính mà đó là sự lựa chọn cách sống của con sau khi cân nhắc và suy nghĩ chín chắn.

Xin bố mẹ tôn trọng quyết định của con. Và dù con làm gì con vẫn cần sự ủng hộ của bố mẹ và gia đình.

Con gái ngang bướng của bố mẹ!


Thúy chia sẻ: “Tớ viết bức thư trên với mong muốn bố mẹ luôn ủng hộ những quyết định của tớ, dù là đúng hay sai. Tớ muốn tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình, chỉ cần bố mẹ tin tưởng và động viên để tớ có thêm sức mạnh, đủ nghị lực vấp ngã và trường thành".

Bố mẹ luôn lo lắng và mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con nhưng sự cấm đoán và bao bọc quá mức sẽ trở thành sợi dây vô hình trói buộc con cái và đẩy chúng ra xa.

Ở tuổi trưởng thành, những đứa trẻ luôn muốn trải nghiệm và học tập trong cuộc sống nhiều hơn từ sách vở và gia đình. Vì vậy, cha mẹ hãy giữ vai trò định hướng để cho những đứa con của mình có cơ hội tự lập, dám chịu trách nhiệm và dám sống hết mình.

 

Bức thư gửi bố mẹ của nữ tình nguyện đạp xe xuyên Việt

 

Hãy để cho con được sống hết mình, được làm những việc có ích cho xã hội!

 

Theo Tiin.vn