Vĩnh Long, sáng sớm ngày 23/6/2013
Cánh cửa cô nhi viện “suối nguồn tình thương” khép lại cũng là lúc những con người tình nguyện chúng tôi sắp sửa phải xa nơi này- thị trấn Tam Bình yên ả, nơi đây có những anh chị cán bộ đoàn vô cùng nhiệt tình, thân thiện và bà con mến khách.
Tuy ở đây chỉ ngắn ngủi một ngày, tính luôn ngày đi đạp xe là 2 ngày chẵn, nhưng ở đây có một thứ gì đó làm tôi không nỡ xa nó tí nào. Có lẽ nó làm tôi nhớ đến Sóc Trăng, đúng giờ này năm ngoái tôi và 6 đồng chí nữa đang chuẩn bị đến Sóc Trăng tham gia chiến dịch sinh viên tình nguyện. Tôi cảm nhận được tính tình thật thà, đôn hậu, gần gũi của bà con nơi đây, cảm nhận được những làn gió mát rượi từ phía các con kênh ven đường, tiếng ghe xuồng tấp nập tại bến đò, của những đứa trẻ con lì như quỷ nhưng đáng yêu vô cùng.
Trải qua hành trình hơn 165 km của ngày đầu tiên bằng xe đạp, cảm giác của tôi bây giờ vẫn còn lâng lâng, giống như đang trên mây lơ lửng giữa trời và hơi chút lo lắng cho đường về lại TP HCM. Không biết tôi có vượt qua nỗi không vì trước đây vài tiếng đồng hồ, cổ họng tôi đau rát không nói nổi một lời, đầu nóng ran. Cũng may thuốc uống vào nên vẫn còn sức mà tự tin tiếp tục chiến đấu đoạn đường còn lại. – Bởi tôi tin vào những đồng đội của tôi, những con người luôn đồng hành cùng tôi trong suốt chặng đường này.
Dù mới gặp nhau lần đầu nhưng chúng tôi trở nên thân thiết một cách lạ thường, có một chút bỡ ngỡ lúc mới xuất phát nhưng với trái tim cùng nhịp đập hướng đến Vĩnh Long, chúng tôi rất háo hức, đặc biệt là sáng sớm ngày 21/6.
Sáng ngày 21/6 cả đoàn xuất phát tại công viên Văn Lang, quận 5.
Với một số bạn đây là lần đầu đạp xe nên đoạn đường đầu khá đuối và không đuổi kịp đoàn làm tôi khá lo lắng, không biết các bạn có trụ nỗi đoạn đường còn lại không, nghe trưởng đoàn- Tùng thông báo rằng chúng ta sẽ đến nơi lúc 9-10h tối, và thực tế là 0h sáng chúng tôi mới tới nơi.
Nhiều khi nghĩ lại, chẳng có gì là ta không làm được nếu ta tin rằng ta có thể làm được. Chắc chưa bao giờ bạn nghĩ rằng, bạn có thể đạp xe đạp đến cây cầu Mỹ Thuận cùng bốn mươi con người khác với đoạn đường hơn 165 km, cùng đồng thanh la lớn “aaaaaaaaaaaa” khi thấy cây cầu nổi tiếng, gió như ủng hộ chúng tôi làm âm thanh này vang vọng từ đầu cầu đến cuối cầu, vui nhất là ai đi ngang qua cũng nhìn chúng tôi, có người bảo chúng tôi khùng- chúng tôi không phủ nhận, có người bảo chúng tôi thật dũng cảm- chúng tôi cùng cười. Có lẽ cái cảm giác được đến nơi này giống như chinh phục được một đích đến đã làm mọi người quên đi mệt nhọc, cùng nhau cười lớn, xúm vô chụp ảnh hết chỗ này đến chỗ khác như để níu giữ khoảnh khắc này, khoảnh khắc lần đầu tiên đi lên cây cầu bằng chiếc xe đạp cũ kỹ giữa 10h khuya. Tự hỏi rằng đoàn sau có cảm giác như thế nào khi được ngủ trên chiếc cầu này nhỉ? Có lúc thấy ganh tị với mấy bạn đó ghê ^^
Cảm giác hạnh phúc khi đặt chân lên cầu Mỹ Thuận lúc 10h đêm
Đến cầu Mỹ Thuận, chúng tôi lại phải tiếp tục để tiến tới thị trấn Tam Bình- còn hơn 30km nữa. Lúc này mọi người đều đã vực dậy tinh thần và sẵn sàng tiếp tục hành trình. Nhưng thời gian này không kéo dài bao lâu khi đoàn bị lạc đường và một chiếc xe bị hỏng. Chúng tôi đành dừng lại tại cổng một công ty rồi tất cả lê lết nằm ngủ.
Đoạn đường còn lại đến cô nhi viện không hiểu sao nó dài đến thế, trời tối mù mịt, tất cả đều bật đèn xe đạp nhưng không đủ sáng để soi đường cho cả đoàn.Chúng tôi lúc này đi như không còn nhận thức, chỉ biết nhìn theo ánh sáng le lói lúc sáng, lúc tắt của người dẫn đoàn- Tùng rồi đạp đạp và đạp. Không biết sức mạnh phi thường bắt đầu lúc nào mà chúng tôi đạp không ngừng nghỉ, không ai nói với ai lời nào và chỉ biết phóng như tên lửa với hy vọng ngôi chùa ấy ở trước mặt. Bỗng có chiếc xe máy đi qua cùng chị Hòa đến để hỗ trợ, giống như tia sáng làm bừng tỉnh tất cả chúng tôi, không khí trở nên vui hẳn lên, mọi người bắt đầu ngân nga những ca khúc tình nguyện trên con đường làng đi vào chùa, lúc này gần 12h đêm nên bà con ở đây đã ngủ hết, tiếng hát của chúng tôi lại càng vang vọng hơn, làm sôi động hẳn không khí lúc này.
Đúng 0h sáng….. tới rồi, cuối cùng đã tới- Cô nhi viện Suối nguồn tình thương
Kết thúc một ngày mệt nhoài, cả đoàn chìm trong giấc ngủ.
Cô Nhi Viện "Suối Nguồn Tình Thương"
Thầy Thích Phước Ngọc giới thiệu suối nguồn tình thương và giao lưu với các bạn TNV xuyên Việt
Sáng đến vui nhất là được gặp chị Thiện và anh Tuyền cùng các anh chị khác của thị trấn Tam Bình.Các anh chị rất nhiệt tình và chào đón cả đoàn rất nồng nhiệt.Chúng tôi được chia làm 2 đội; một đội đi phát tờ rơi và một đội đi dọn dẹp vệ sinh. Bất ngờ hơn là trong quá trình dọn vệ sinh, bác Nghĩa- người lớn tuổi nhất tham gia đạp xe xuyên Việt xuất hiện làm chúng tôi sung sướng vô cùng. Bác Nghĩa cùng bạn bác mang đến 1300 cuốn vở để trao học bổng cho các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn và chia sẻ với chúng tôi kinh nghiệm khi đi đạp xe
Các anh chị đoàn thanh niên thị trấn Tam Bình chụp ảnh lưu niệm sang 22/6
Bác Nghĩa- Thành viên lớn tuổi nhất của Đạp xe xuyên Việt 2013 (áo đỏ)
Tối qua thực sự là một đêm ý nghĩa đối với tôi và cả đoàn, đêm trao học bổng cho các em học sinh giỏi có hoàn cảnh khó khăn, giao lưu âm nhạc giữa thanh niên địa phương và TNV xuyên Việt. Một buổi tối tràn ngập niềm vui và có lẽ, đây sẽ là kỷ niệm đáng nhớ nhất cuộc đời này.
Cuộc vui nào cũng kết thúc, nhưng tình đồng đội của chúng tôi sẽ không bao giờ phai nhạt, tôi sẽ nhớ mãi những ngụm nước cùng chia cho nhau, những cái bánh mì khô khốc chuyền tay nhau ăn giữa đêm khuya, những “bạn trai gồng lưng lên đẩy giúp bạn nữ qua cầu, lúc đầu chỉ dám đẩy yên sau dần dần tay đặt lên lưng, chân thì đạp để rồi nhức ê cả cái đầu gối”
Còn bây giờ thì phải tiếp tục cuộc hành trình về TP HCM thôi.