CHINH PHỤC CHƯ YANG SIN

PHẦN 2: HỒI KÝ CHƯ YANG SIN - XÚC CẢM ĐẠI NGÀN

Xúc cảm đại ngàn...

Mải mê ngân nga câu hát “Ta vượt lên triền núi cao Trường Sơn,

núi mòn mà đôi gót không mòn..,” ta như bị mê hoặc bởi ý chí của thế hệ đi trước...

 

 27/04

11h30

Họp đoàn leo núi Chư Yang Sin, mọi công tác chuẩn bị và phân công nói chung đã hoàn tất.

Bây giờ việc còn lại của mình là chuẩn bị tinh thần và tâm lí nữa. Đó không phải là cuộc leo núi dạo chơi, ngoạn cảnh đơn thuần, có nhiều khó khăn và nguy hiểm mà mình không thể nào tưởng tượng ra nổi. Không ai trong nhóm bọn mình có thể biết trước.

Giữa đám con trai mọc ra 3 tên con gái liều lĩnh đầy mình, cũng máu phiêu lưu, cũng ưa mạo hiểm..

Có những khoẳng lặng chợt dừng lại và hỏi, liệu có đáng? Sẽ thu hoạch được gì?

Rồi tự cười mình sao nhát chết, khó khăn có là gì mà chưa chi đã sợ vậy?

Thực sự mình chỉ sợ mỗi việc chưa kịp trả xong nợ nần mà thôi.

Bố mẹ chẳng yên tâm về con gái tí nào, già đầu mà tưng tửng và ham chơi. Sống thờ ơ và vô trách nhiệm với chính bản thân và gia đình.

Hy vọng sẽ có những thay đổi đáng kể trong thời gian tơí.

 

22h55

 

Tự nhiên lại có hứng thú lạ lùng với cuộc mạo hiểm lần này. Có từng lỗi hẹn với Chư Yang Sin từ 5 năm trước chăng? Có duyên với núi rừng nơi đây chăng? Hay chỉ là một sự ngẫu nhiên trong những vô thường ta gặp.

Dù là gì đi nữa cảm xúc vẫn dạt dào, cứ như là đang yêu. Ta muốn, ngay lúc này, ôm chầm lấy đất mẹ thương yêu mà rù rì rủ rỉ. Ta tưởng như bàn chân ta đang bước những bước đầu tiên lên đất mẹ, hướng về phiá đỉnh non thiêng. Những bước chân tươi vui, hăm hở, phấn chấn với những nhịp tim liên hôì và rạo rực. Ta cần phải đi đến đích, có điều kì diệu đang chờ ta trên cao kia. Nơi đó có núi chạm vào mây, từ nơi đó mặt đất gửi yêu thương lên khoảng không vô tận, cũng nơi đó những đám mây trôi về phiá buôn làng quấn quýt từng nóc nhà và hít hà từng ngọn khói ấm, nơi đó có ta đang đợi ta. Trong hành trình này ta sẽ tìm thấy ta từ trong tình thương yêu đồng đội, từ trong gian khó cuả những người đi mở đất, khai hoang, dựng xây buôn làng

tuy rằng ta chưa từng thuộc về nơi đây.

 

Ta tiếp tục tưởng tượng ra viễn cảnh của hai ngày tới.. :

Bước chân háo hức bao nhiêu rồi cũng đến lúc biết mỏi. Đường lên như dài thêm ra mà ta chưa thể biết mình đã đi được bao xa. Đôi chân chợt chững lại như có ai buồn tình níu bước ta. Những thử thách rủ nhau xuất hiện vào lúc ta bắt đầu mệt mỏi, và ta sẽ dễ dàng bị đánh gục nếu yếu lòng. Có ai lạ gì câu: lực bất tòng tâm, ta đã gắng thêm một quãng, nhưng nào có thấm vào đâu, đường vẫn còn dài lắm, tưởng như là vô tận. Không lẽ bỏ cuộc bây giờ?

A ha, ra là thế!

Những khi thân xác ta bị suy kiệt, bị vùi dập trong chồng chất khó khăn, bị thử thách làm cho điêu đứng, khốn khổ tâm ta hẳn nhiên bị dao động và càng dễ bị khuất phục biết bao.

Thôi đi! Đó hoàn toàn chỉ là ảo giác. Ta dang dối gạt ta rằng ta đã chịu hết nổi rồi!

sự mệt mỏi, sự rệu rã, sự khô cằn... hầu hết là do tưởng tượng thái quá của ta mà ra.

Tự nhủ vơí lòng mình: tôi làm được, tôi làm được, tôi làm được... không bỏ cuộc, không bỏ cuộc, không bỏ cuộc...  sắp đến rồi, sắp đến rồi, sắp đến rồi...thêm doping tinh thần như vậy quyết tâm lại càng cao, lại có thể tự tin tiếp tục dấn bước. cứu cánh cuối cùng là headphone, hoà nhịp cùng những âm thanh sôi động ta quên đi mệt mỏi mặc sức cảm nhận thiên nhiên hoang sơ vây quanh ta trìu mến. Lúc này ta mới nhận ra bà mẹ thiên nhiên đang trông chừng và khá kiên nhẫn với những đứa con bé bỏng đang tập đi.

Mình chỉ mang theo ổ bánh mì nhỏ, chẳng thấm vào đâu, uống thêm hộp sưã cũng chẳng bỏ bèn gì. Mọi người ai cũng như ai, đói và khát như bầy trẻ lạc.. May mà kịp biết đó chỉ là aỏ giác. Thực tế tập nhịn ăn trong  1tuần giúp mình nhận ra mình không đói, cũng không khát tới mức ấy..

Cố lên nào, dù gì tối nay (30/4) cũng được lót dạ bằng em gà tươi ngon cho lại sức.

Tự hỏi với 20 tên lơ ngơ trên núi vào giữa đêm thì làm gì cho đỡ buồn bây giờ? Thi nhau kể chuyện tào lao rồi cười thì xàm và nhảm quá không? Hay tách nhóm rồi tự biên tự diễn? Hay tập trung ngủ lâý sức mai xuống núi?...

Có lẽ xuống núi còn khó hơn lên nữa!

Còn nhớ lần đầu tiên leo núi Chư Quynh là năm lớp 6, không thức ăn, cả nước uống cũng không. Giờ nghĩ lại, giật mình thấy mình may mắn,  hình như trẻ con được trời nuôi. Đi xuống núi cả đám ngồi bệt xuống mà leo, mà trượt, mà lăn... Lần ấy tối thui mới về tới làm bố mẹ phát hoảng và từ đấy không cho đi thêm lần nào nữa.

 

23h 22 ngày 28 tháng 4

 

Hoàn viết trên face rằng đỉnh Chư Yang Sin chưa từng có ai chạm đến (hay cũng có thể đã nhiều lần đến nhưng chưa được công nhận). Ta lại lần nữa đặt nghi vấn liệu có lời nguyền nào trong truyền thuyết không? Ở đỉnh núi có sự tôn nghiêm nào của núi rừng không được phép xâm phạm hay không?

Ta cần chứng thực những điêù đó trong chuyến thực tế lần này. Xin núi rừng hãy che chở cho những đứa con của đại ngàn. Chúng con thành tâm lưu đến, không phải để phá tan sự yên tĩnh của rừng già, càng không có ý định mở đường cho những kẻ phá hoại. Nếu núi cao trơì rộng hiểu thấu tấm lòng những người trẻ xốc nổi và cần rất nhiều niềm tin, thì hẳn sự linh thiêng sẽ giữ cho những bước chân không vẩn lên chút hoang mang, sợ sệt.

Có thể giờ đây cảm xúc trong tôi rõ rệt hơn từng ngày. Tôi ngồi đếm giờ, đếm phút như người mẹ sắp vượt cạn mong ngóng được đón đứa con yêu. Lòng tôi háo hức vì điều gì kia chứ? Tôi vẫn chưa hình dung được cụ thể là gì, chỉ biết rằng cảm giác tin yêu, chút ngập ngừng bỡ ngỡ như quen như lạ với núi non có gì đó rất đỗi kì lạ và đầy cuốn hút.

 

 

 Khách quan mà nói(nói gì thì nói!), con gái sao bì sức với con trai được, thế mà vẫn bon chen. Nhỏ ơi, nhỏ muốn thể hiện điều gì? Và thể hiện cùng ai kia chứ? Rõ ràng là cậu ấy đã ở quá xa rồi mà. Sao cậu biết tớ đang đi qua chặng đường cậu đã qua, theo một cách chính đáng hơn? Sao cậu biết tớ hy vọng có cậu tiếp sức trong hành trình này? Đến chặng cuối, sau khi đã hoàn thành suất sắc nhiệm vụ, tớ có còn cơ hội gặp cậu không hả Năm Mươi yêu thương?

 

Trước khi đi đã dặn mình cẩn trọng và lo lắng cho cả Minh vs bạn nữ còn lại nữa, như lo cho Út vậy. Chẳng biết rồi đây có làm ngáng chân cả đoàn không nưã lề mề hỡi?

Dù có lết cũng ráng mà leo.

 

29/4

19:00h

Kinh nghiệm xương máu là phải nghiên cứu kĩ  thời tiết trước mỗi hành trình.(chỉ được cái nói đúng!)

 

Hành trình cuả chúng tôi được chào đón bằng một trận mưa ngoạn mục. Mưa tầm tã, và dai dẳng  trên diện rộng, gió mịt mù.. Mưa quất vào mặt những đợt rát rạt vô tình. Nhưng tất cả mọi người đều xuất phát, không để lỡ thời gian hướng thẳng quốc lộ 27 tiến về Lăk như kế hoạch. Sau 1giờ rưỡi, chúng tôi kịp tập kết tại nhà anh Y Phong (bạn  Y Xim). Mọi người còn đủ thời gian giao lưu, làm quen nhau, rồi tranh thủ chuẩn bị mọi thứ còn lại và kịp ăn bữa tối thật vui cùng nhau nữa.

Tình hình mà ai cũng nhận thấy là thử thách cuả thời tiết. Hy vọng ngày mai trời sẽ khá hơn!

Với Buôn Yok Đôn, mình nhận ra tình cảm ấm áp như về lại vơí Buôn Băng Kul xưa. Mí phi La, Y Phong và các anh chị đều rất vui tính, gần gũi. Nếu có thơì gian mình sẽ ghé lại xưởng Lục Bình cuả mí Diêu. Có sự mạnh mẽ đáng ghen tỵ ở người phụ nữ này mà mình cần phải học hỏi.

OMG! Không chỉ có 3 mà  tới 4 nữ kiệt trong hành trình này!

Minh Smile nhỏ nhắn nhưng rất mạnh mẽ và đầy lý tưởng..

Linh cực xinh và sở hữu nụ cười tươi đáng yêu, Tú Định dễ mến và cá tính, tên con gái thứ tư thì là bà già hâm dở và ẩm ương này ai cũng biết rồi.

Phe kia gồm thủ lĩnh Hoàn, Y Xim, Thuộc, Khoa, Minh, a Tiến Tú, Đức, Sĩ  Tiến, Duy Khánh, Thuận, Tuấn Anh, Huy, Quốc. (Mình nhớ tên cũng giỏi đó chớ!)

Muốn phán gì về mấy nhân vật này không?

Tên Hoàn thủ lĩnh cực vui tính, khéo bày trò, đầu têu đủ chuyện,... Hắn có trách nhiệm và được mọi người tin tuởng lắm lắm.

 

7h40

Xuất phát lúc …

 

Dừng chân lần 3, (tranh thủ hơn cao thủ, ta ngồi viết tiếp…!) thở ra dằng tai và đỏ mặt tiá tai..vậy mà vẫn chưa đến chân núi..

Phải thực sự khâm phục sức chịu đựng của tất cả mọi người. Eo ơi, nếu mình leo lên được trên đó thì phải nói là kì tích luôn… Má ơi, con sẽ bình an, mang chuyện đường rừng về kể mẹ nghe. Con cá là bố sẽ so bì: bố ngày trước mang balo cả 30- 40 kg (mang giúp đồ cho đồng đội nữa..) và đi cả tháng trời trong rừng… Nhưng con gái sẽ làm được những gì bố làm được sớm thôi, bố nhỉ? Như hồi bố tập đan dây thừng, rồi con cũng học được; trước bố gói bánh tét một mình, giờ thì Tết nào con gái cũng xí gói để bố còn đi tất niên nhà cậu, nhà bác; bố về quê, con bổ củi cho mẹ; bố vắng nhà con kéo xe bò chở rơm, chở củi, chở sắn… Con muốn thay em Trung sống là một đứa con đa năng của bố!
Trở lại với hành trình của con nhé!

Mình đang nói đến đâu rồi nhỉ?

Mình đã dự đoán sai, gian nan nhất không phải là những chặng về sau mà chính là đoạn đầu, khi mọi người chưa quen với việc leo dốc.

Sau 5, 6 quãng dốc dựng đứng thì tình hình được cải thiện khá nhiêù, mọi người cùng bắt kịp nhịp độ. Cứ tưởng Thuận k theo nổi, nhưng Xim giúp san sẻ gánh nặng nên cu cậu khá ổn, ổn nhất là sau bưã cơm trưa và nghỉ ngơi dọc đường.

Ngả lưng tới khoảng 12h30, đoàn laị tiếp tục chặng đường còn lại.

Bây giờ  có cơ hội ngắm những chấm phá trên cỏ được vẽ nên từ những cánh buớm..

Chiều

Sợ vắt biến thành nỗi ám ảnh.

Chặng vất vả nhất của hành trình, dốc nối dốc, gập ghềnh những đá lởm chởm.  Cố không tụt đoàn nên đi trước Linh và Định. Minh Smile rõ ràng là có sức khỏe, và sức bền khá tốt rồi nhưng cũng đã thấm mệt (nếu không muốn nói là rất mệt). Mình quay đầu lại, Linh và Định vẫn cố gắng dấn bước cùng mọi người được, hơn nữa (và rất may) có Quốc, Tuấn Anh, Huy luôn theo sát, giúp đỡ mình cũng yên tâm phần nào… Tối nay phải ngồi bóp chân cho mấy đứa, mai mới không bị căng cơ và còn chặng xuống là quãng đường đáng kể nữa chứ!!

tối

 

 

 

1/5

4h45

Bình minh Chu Yang Sin đến sớm.. 
Mọi người không ngủ được vì trên này khá lạnh, ngồi quanh đống lửa cùng nhau,  ấm áp lạ kì.. Và cũng phaỉ kể đến khói nưã.. Mắt mình cay xè, moị người cũng đua nhau sụt sịt vì khói..

Đón chào ngày mơí là tiếng nhữg loài chim lạ, giọng của chúng đăc biệt quá! như thể đây là đặc trưng cuả núi rừng..