Chúng tôi là thành viên của đội Bình Dương, một đội nhỏ của miền
Vì thật không may mắn khi không thể tham gia chuyến đi Vĩnh Long với các anh em khác ở Tp. HCM nên chúng tôi quyết định tự tạo cho mình một chuyến đi nhỏ đến Trung tâm Bảo Trợ Xã Hội Chánh Phú Hòa, Bình Dương
Chuyến đi được ấp ủ suốt 2 tuần lễ, để lo liệu kinh phí, chuẩn bị sách vở và quần áo tặng các em nhỏ. Đến trước ngày đi các anh em trong đội đã tập trung đông đủ, xôm tụ tại nhà một thành viên trong đội để phận loại và làm công tác chuẩn bị cho ngày lên đường.
Ngày ra quân, chính xác là ngày 22/6, cũng chính là ngày kết thúc công tác tập luyện của đội.
Sáng sớm 22/6, mỗi người một hướng đi và tập trung lại tại điểm tập kết. Có những thành viên phải đạp 20km – 25km mới đến điểm tập kết, buổi sáng không còn là tô phở hay tô bún mà chỉ là tôi mì gói húp lẹ cho kịp giờ, là ổ bánh mì, chiếc bánh tiếu lót dạ cho một chuyến hành trình dài
Và đây là những con chiến mã của đội, phải gồng mình chở nào là sách, nào là tập và cả quần áo nữa.
Sau khi chuẩn bị đâu đó sẵn sáng, anh em bắt đầu xuất phát với tinh thần cao trào nhất!
Chặng đường ban đầu là nắng, là dốc, là bụi khói và những cái thở hì hục của các thành viên khi cố gắng vượt qua những con dốc khi thỉ thoải và dài, khi thì ngắn và cao vút .. nhưng ai cũng cười thật tươi, đùa giỡn thật vui.
Và có những lúc hàng trên xe cũng mệt mỏi theo người mà ngả nghiêng rơi rụng, làm các thành viên phải khổ sở
Thởi tiết thật sự trêu người khi lúc thì trời nắng như đổ lửa, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra ướt đẫm cả áo, cứ như mới đi tắm ở đâu về. Khi thì lại nhõng nhẽo đổ những cơn mưa bất chợt làm các thành viên trong đội phải đạp cuống quýt tìm chỗ trú mưa vì sợ quần áo sách vở bị ướt.
Đây là hình ảnh trú mưa lần 1
Nắng có thể không nón
Mưa có thể quên áo
Nhưng nụ cười thì chưa bao giờ bị dập tắt
Và khi mưa tạnh là cả đội lại lao ra đường và hứng chờ tiếp cơn mưa thứ hai: nặng nề hơn, dai dẳng và tàn bạo hơn
Khi đường trở nên lầy lội thì cây hoa lá cỏ trở thành bạn thân của những chiến mã.
Và khi gần đến nơi là cả một con đường dài ngoằn nghèo sỏi đá và sình lầy mà vì quá trễ nến không thể nào cầm nổi máy mà ghi lại con đường ấy!
Chúng tôi đến nơi là đã quá giờ trưa, các em đang ngủ và chúng tôi phải chờ đợi trong cái đói sôi sục vì cả đội chưa ai có hột cơm miếng bánh nào trong bụng…. nhưng lạ có thể ngồi tám những thứ trên trời dưới đất và cùng cười với nhữg câu chuyện của nhau để quên những cơn sội dữ dội trong bao tử mình
Cho tới hết giờ ngủ trưa thì chúng tôi được dẫn qua khi Thiếu nhi. Gương mặt em nào cũng còn ngái ngủ, thật sự ban đầu cảm thấy có lỗi vì mình bắt các em từ bỏ giấc ngủ để ra sinh hoạt với mình. Chúng tôi quyết định trao quà rồi về.
Sau khi trao quà tự cảm thấy giấc ngủ không đủ của các em và cả cơn đói của các thành viên nếu chỉ tới việc tặng quà và ra về thì thực sự không thấy có chút ý nghĩ gì. Vậy là quyết định chơi trò chơi theo dự kiến dù trên trời mây đã đen tự bao giờ???
Và…
Cũng lại vì mưa mà một vài trò chơi phải hoãn, cả một trận đá banh theo dự tính cũng theo mưa mà bay mất
Nhưng .. bù lại các thành viên có cơ hội đươc ngồi cạnh, ôm bế, tâm sự, vui đùa với các em bé trong mái hiên mà cứ dăm ba phút gió chợt lùa vào làm lạnh buốt và mưa tạt vào làm ướt đầu vài cô cậu bé hiếu động.
Chốc chốc lại được nghe dăm ba câu như:
“ Chị ơi em thổi cho em cái bong bóng màu hồng nha!”
“Em màu đỏ nha chị”
“Anh ơi! Chụp hình cho em nha!”
“Anh ơi em đâu rồi? Có trong hình không?”
“Chị ơi! Rửa cái bong bóng này giùm em”
“Anh ơi! Làm cho em quả táo bằng trái bóng này đi!”
Và bla ... bla .. bla.. những thứ ngây ngô đến thương lạ kì
Và chúng tôi thấy tuổi thơ mình trở về một cách dữ dội khi những em bé lớn chạy lòng vòng tắm mưa! Cho nước vào bong bóng mà đá, mà ném nhau; rồi những bé nhỏ hơn thì đứng trong hiên vọc nước và trượt nước trên cái sàn ướt nhẹp, và những bé hư thì bị phạt đứng trên ghế do không nghe lời, nước mắt và tiếng khóc át cả tiếng mưa! Thấy sao mà nhớ một thời mình cũng như thế!
Cơn mưa tạnh cũng là lúc chúng tôi lặng lẽ dắt xe đạp trở về. Không ở lại quá lâu đủ để hiểu những khó khăn các em đang trải qua, những nỗi đau của mất mát và sự lạnh lùng bất cần đôi khi lại hiện về trong đôi mắt của vài em, nhưng chút ít thời gian đó thôi, đủ để chúng tôi thấy lòng mình reo lên những cung nhạc vui, trong đó có tiếng cười của tụi nhỏ, tiêng la ó đùa giỡn và cả tiếng mưa kéo nhau về một thời ấu thơ hoang dại. Có mệt mỏi hay đau buồn gì nữa không??? khi bạn có thể nhìn thấy bọn trẻ, thiếu thốn hơn mình, mất mát và đau buồn nhiều hơn mình lại có thể cười tươi như thế này!
Đi theo một lối mòn khác lầy lội đất đỏ để ra về nhưng lòng mình đã có chút khác trước, thấy sao yêu và thương bọn trẻ quá đổi. Và chúng tôi- những thành viên trong đội Bình Dương cũng như các bạn, đặt chân trên Hành trình này một phần cũng vì lí do đó! Vì tiếng cười ngây thơ, vì ánh mắt non dại của bọn trẻ, vì số phận nghiệt ngã, những niềm đau mà chúng thậm chí còn chưa đủ tuổi khôn để nhận ra mình mất mát và vì những mảnh đời còn cần lắm những yêu thương. Và hơn hết chúng tôi nhận ra tình đồng đội, tình anh em trong chính đội của mình. Vâng! Chúng tôi đã có một trải nghiệm thật ngắn ngủi nhưng thật sâu đậm để nhận ra rằng: Yêu thương là sợi chỉ gắn kết những tâm hồn .. dù cẳn cõi nhất. Và hôm đó, chính bọ trẻ đã cho chúng tôi những bài học nhẹ nhàng nhưng ấm áp
Đâu đó vang lên câu nói của Tố Hữu “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.
Vâng! Chúng tôi đã sẵn sàng cho Hành Trình Xuyên Việt 2013 – Hành trình kết nối yêu thương!
p/s:
Bình Dương với những con người nhỏ bé
.. làm những công việc nhỏ bé ..
.. bằng những tâm hồn nhỏ bé ..
.. Vâng! Nhỏ bé thôi! ... nhưng bằng cả tấm lòng