VÌ CUỘC SỐNG CẦN LẮM SỰ SẺ CHIA!

 

Có bao giờ bạn nắm một bàn tay không lành lặn để thấy rằng bàn tay ấy cần lắm một bàn tay!? Có bao giờ bạn lắng nghe những tiếng hát không nên lời chỉ ê a trong vòm họng mà thấy được rằng đó là giai điệu yêu đời nhất!?
           Có bao giờ bạn hát quốc ca không bằng âm thanh mà bằng cử chỉ để thấy được rằng mỗi chúng ta đều cùng chung một dòng máu Việt Nam yêu thương!?

       ...Và đã có bao giờ bạn thực sự lắng nghe một con người không bằng đôi tai, không bằng đôi mắt mà bằng một trái tim đang thực sự lắng nghe một trái tim?

“ Tôi một cô sinh viên  năm hai, đã tham gia nhiều hoạt động tình nguyện, đã có rất nhiều trải nghiệm  qua các hoạt động tình nguyện. Mỗi hoạt động  tham gia đều đem lại cho tôi những suy nghĩ, cảm xúc khác nhau. Nhưng khi tham gia hành trình đạp xe xuyên Việt- Hành trình kết nối yêu thương ngày từ buổi đầu gặp mặt tôi đã có cảm giác chúng ta đã quen biết từ lâu, rất lâu rồi ấy. mọi người chào nhau, hỏi han nhau như những người bạn lâu ngày  không gặp.

 Rồi qua quá trình làm việc cùng nhau để chuẩn bị chương trình giới thiệu hành trình đạp xe này tôi đã thực sự coi các bạn-những con người năng động nhiệt tình,  tài năng  và có tâm lòng vô cùng nhân hậu này này là những người thân của tôi.

 Và hôm nay khi chương trình chính thức diễn ra tôi thật sự rất xúc động khi xem clip giới thiệu về hành trình, tôi đã biết được những công việc mà các anh chị các năm trước đã làm, nhưng con đường mà anh chị đã đi qua, những khó khăn mà anh chị đã gặp phải,  những mảnh đời đã được anh chị cảm thông. Anh chị đến đã mang lại tiếng cười, hạnh phúc mà bấy lâu nay các em đã bị lãng quên để rồi sau khi anh chị ra về đã để lại sự tiếc nuối vô cùng  trong lòng các em. Hơn hết tôi biết được rằng xung quanh chúng ta còn rất nhiều mảnh đời bất hạnh cần sự sẻ chia và giúp đỡ. Và có lẽ tôi cảm thấy sự thân thiết gắn bó với các thành viên khác bởi lẽ chúng  tôi tham gia vào hành trình đều có chung mong muốn đồng cảm, chia sẻ và giúp đỡ những mảnh đời còn khó khăn, thiếu thốn.

 Tôi thoáng  lo lắng rằng nếu tôi không đủ sức khỏe để tham gia cuộc hành trình thì đó là sự tuyệt vọng lớn nhất đối với tôi, mất đi cơ hội được sẻ chia, đồng cảm với những người có hoàn cảnh khó khăn, mất đi những người bạn tuyệt vời, mất đi cơ hội để mình có thể trưởng thành hơn…Sự mất mát sẽ là rất lớn đối với tôi. Lần đầu tiên Tôi tự hứa với bản thân rằng sẽ cố gắng thật nhiều để có thể đủ sức tham gia hết  cuộc hành trình. Và tôi tin mình sẽ làm được  Vì tôi biết xung quanh tôi còn những người bạn có nhiệt huyết, đam mê và nhân hậu cùng tôi tham gia hành trình này.

Tôi sẽ  bắt đầu hành trình bằng cách tham gia cuộc vận đông  “Mỗi tuần một quyển vở”. Mỗi ngày chúng ta chỉ cần  tiết kiệm 500 đồng là 1 tuần chúng ta có thể ủng hộ 1 quyển vở cho các em học sinh nghèo vượt khó, có vở đến trường. cuộc vận động tưởng trừng như đơn giản nhưng thành công hay thất bại  phụ thuộc rất lớn vào ý thức trách nhiệm và tấm lòng nhân ái của các bạn để có thể tham gia hết cuộc vận động. Hi vọng tất cả chúng ta sẽ tham gia tích cực cuộc vận động này.

  Cuối cùng em muốn gửi lời cảm ơn  đến BTC hành trình, đã tổ chức hành trình hết sức ý nghĩa này để em và các tình nguyện viên khác có có hội tham gia và trưởng thành hơn.

Chúc anh(chị) sức khỏe và thành công!